Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

TÌNH YÊU LÀ BI KỊCH CỦA KẺ ĐỒNG TÌNH LUYẾN ÁI

Lời tác giả: Đây là phóng sự đời thật. Tuy nhiên vì nhiều lý do đặc biệt nên các tên tuổi nhân vật trong bài phóng sự đều do tác giả đặt.

Duy Văn - Hà Đình Huy

Ông Martha Nguyễn người Việt là  nhân viên Sở Xã Hội SF chuyên tìm hiểu về " hiên tượng tình yêu " trong giới "đồng tính luyến ái" :
"Bệnh Aids, sức ép xã hội, sự cô đơn, kinh hoàng chết chóc của căn bệnh, đã làm cho cuộc đời những " Gay" đã không còn " gaiety"(vui tuơi) như họ đã mơ ước… Từ tình yêu đến cõi chết chỉ còn là khoảnh khắc. Cuốn phim "Les Nuits Fauves" (Những Đêm Hoang Dã) đã dựng lại hiện tượng đồng tình luyến ái vào trung tâm thời sự. Chúng ta nên biết" hành tinh" đồng tình luyến ái (homo sexual) đã có những sự kiện gì…"

Người Tây phương dùng chữ "Gay" để  nói đến những người đồng tình luyến ái.Đó là định nghĩa một cách tổng quát. Thực ra "Gay" chỉ sự "đồng tính của bọn đực rựa" giữa "con trai với con trai". Còn với phụ nữ thì từ ngữ "lesbian" được dùng cho họ. 
    Danh từ  "Gay" này hình như đã đẻ ra ở một thời điểm vô tư ,trong một quán rượu ở San Francisco và được nhập vào nước Pháp, rồi lan dần cả thế giới. Bây giờ những "Gay" không còn vui vẻ lắm, bệnh Aids đã cướp mất cuộc đời của họ khi tuổi còn thanh xuân. Những người nổi danh đã làm sáng ngời hội họa, văn chương,khiêu vũ, âm nhạc,phim ảnh và các ngành nghệ thuật khác,và họ đã ra đi một cách tàn bạo. Có những kẻ vô danh, những đứa con, bạn bè,tình nhân cũng đã lần lượt ra đi vĩnh viễn. Người ta nói nhiều về "cộng đồng Gay", trước hết là họ đã sắp xếp một đời sống gương mẫu để chống lại sự lan tràn của bệnh Aids. Nhưng mà cộng đồng nào? Ai đại diện cộng đồng này? Những người "Gay" cũng là người như mọi người. Người ta nói đến cộng đồng là khi nói về những con người có liên quan với nhau trên phương diện tình cảm, tôn giáo hay làm việc giống nhau. Nhưng tôn giáo nào là chung của "Gay"? Trong khi cả sở thích và tình dục của họ cũng thường khác nhau.
Đa số người đồng tình luyến ái đã biết và ngưng ngay hành động lan truyền bệnh nhiễm HIV và Aids đã ngưng hẳn ở họ. Họ cảm thấy hãnh diện đã nhận tất cả sự phòng bệnh nhiễm nguy hiểm này cho họ. Người ta sẽ chết nhiều vào thời kỳ thứ hai của bệnh Aids. Tuy nhiên, chúng ta phải thấy rõ là những người đồng tình luyến ái không phải là những kẻ độc quyền về bệnh Aids.Vì còn có quá nhiều kẻ còn coi rẻ bao cao su (capote) khi gần gủi các cô gái mãi dâm hay loại gái bừa bãi khác.
Từ tình yêu đến cõi chết chỉ còn là khoảnh khắc, đùa giỡn với tuổi trẻ bệnh hoạn, xã hội đồi trụy, giáo dục gia đình quá lỏng lẻo, đó là hình ảnh thời đại. Những người đồng tình luyến ái tại Mỹ thường muốn phô bày cho mọi người biết mình thuộc giới này. Hàng năm trong nhiều thành phố lớn có tổ chức những cuộc diễu hành của "đại gia đình Gay". Với những đầy đủ màu sắc và cảnh trí cũng như  tính lý. Cũng nên nhấn mạnh rằng, những người "Gay" ở Mỹ họ sống rất đế vương và thành công nhiều lãnh vực nghệ thuật cũng như trí thức…
Nền tảng xây dựng cuộc đời của "Gay" không có, nên họ thường rời mọi tư tưởng quanh ho ïvà tạo cho họ một con đường vô định để bào chữa cho lối sống của mình. Có ai hỏi họ:ï " anh làm gì để chống bệnh Aids? " 
-Tôi à?  Tôi áp dụng phương pháp của con đà điểu là chôn đầu dưới cát và chổng mông lên trời.
Những người đồng tình luyến ái phải vượt nhiều khó khăn, như những cái nhìn nặng nề của xã hội, tình cảm gia đình với cha, mẹ, anh, chị em bị xé rách vụn, và mọi nổi khổ tâm, nên họ nói: - tôi cố ngủ để đừng nghe những khủng hoảng đang bủa vây tôi.
Than ôi! Tình yêu là bi kịch lớn của những người đồng tình luyến ái.
Thực hiện một cuộc điều tra nhiều tháng với các quán Gay (homo) ông Martha Nguyễn, nhân viên sở Xã Hội San Francisco đã thấy được lối sống vui chơi, tình yêu, bệnh Aids, sự sợ hãi trong lòng và nỗi cuồng nhiệt sống…trên tất cả những "Gays" muốn nói lên cái điều không giải thích được trong hoàn cảnh sống của họ.
Đêm ấy ông  Martha Nguyễn được Lê Diệu Huyền  mời đến một quán Gay. Anh nói:" ông muốn biết bọn Gay phải không?ø Ông đi ra nhà vào buổi tối ông muốn gặp bao nhiêu Gay cũng có …" Ông Martha Nguyễn kể lại: " Anh Lê Diệu Huyền  bảo tôi ngồi ở quầy rượu ,trên một cái ghế cao và anh ta đặt viết vào sổ ghi trước mặt tôi.."
Anh Huyền  đưa tôi vào đề tài với câu chuyện: " Anh Mi Mi Trần  là bạn của tôi. Tôi và anh đã biết yêu từ năm 22 tuổi, và anh ta đã yêu thật sự. Lần đầu tiên làm tình anh ta không đặt bao cao su, bạn trai anh ta nhất định không chịu cho làm tình nếu không có bao cao su, nên Mi Mi Trần phải chiều ý bạn mình. Sáng hôm sau Mi Mi gặp lại người làm tình của mình, thì anh hoảng hốt nói: " Mi Mi mày phải đi thử nghiệm máu, tao vừa lấy kết quả thử nghiệm của tao và tao bị nhiễm HIV rồi…" Mi Mi vô cùng lo sợ  cũng chạy đi thử nghiệm: " May quá tao không bị nhiễm HIV.." . Đó là vị khách đầu tiên được giới thiệu.
 Người khách kế tiếp là một gã tóc nhuộm  nâu, đôi mắt long lanh, vài nốt tàn nhang trên mũi với "body" nhỏ nhắn trông thon thả : Tên thật của tôi là Liên Võ, 24 tuổi, tôi không còn sống có đôi đã 2 tuần nay. Anh ta thở dài : " Chín tháng "hôn nhân" - Trước đây thì tôi đã la lết trong các hộp đêm . tất cả đều bắt đầu bằng các hộp đêm như thế này, nhưng rồi cũng chẳng tìm được gì vui thích hơn, nóng bỏng hơn và bọn Homo (Gay) chúng tôi khi đến ngày thứ bảy thì muốn nồng nhiệt hơn và làm tình với nhau không có bao cao su. Cá nhân tôi cũng chẳng thích làm tình có bao cao su, tôi chẳng sợ gì cả tôi chấp nhận mọi thứ, tôi đã bị nhiễm HIV nhưng chẳng bao giờ nói cho ai biết. Tôi chấp nhận chết nhanh hơn, nhưng tôi từ chối chết một mình" Liên Võ có cái nhìn mang đầy thách đố, và cười ranh mãnh tan biến trong đám đông. 
Thật buồn và đáng để cho chúng ta hốt hoảng. Chiều nay tên Liên Võ lại kiếm một đứa con trai trong trắng để đưa vào thế giới đọa đày, không nền tảng của trời đất, âm dương khỏa lấp, hắn muốn truyền bệnh cho em trai ấy…Những chữ " không giúp đỡ được những người sắp bị nguy khốn" chạy qua đầu tôi, tôi phải có ngay một máy phát thanh để hét lên sự nguy khốn của Liên Võ và nhiều Liên Võ khác đang hăm dọa đời sống yên ổn, đời sống tâm linh của thế hệ chúng ta, của mọi người trên quả địa cầu này…Đêm tàn dần. Mọi người vẫn vui nhảy. Nhạc lấn áp cả tiếng cười nói. Lê Diệu Huyền  đưa tôi vào một căn phòng nhỏ và chật hẹp, đúng là nơi để xưng tội.
Thục Vũ  năm nay được 27 tuổi. Anh ta to lớn như một cái tủ kính, đầu hơi hói, nhưng đôi môi lúc nào cũng ươm uớt và đỏ mộng, anh ta nói: " Thời buổi bây giờ đúng là có những thằng điên mới làm tình không cần bao cao su. Tôi đang sống với một gã người Đại Hàn 25 tuổi. Tôi rất chung thủy và anh ta cũng vậy. Tôi chẳng có gì để khen ngợi tôi, vì bản chất của tôi là chung thủy. Tôi săn sóc người tình của tôi rất kỹ. Tôi đã bị phát hiện nhiều siêu dương tính đã 5 năm rồi. Người ta có khuynh hướng nói bị siêu dương tính là bị bệnh Aids. Chắc chắn là không phải. Tôi nghĩ øchẳng bao giờ tôi sẽ bị bệnh, tôi chắc chắn như vậy, nghĩa là mình phải phấn đấu. Con vi khuẩn HIV không thể có trong người tôi. Vấn đề suy nghĩ là tôi tự quyết định mình không có bệnh".
"Tôi tên là " Huệ  Lẳng" , 29 tuổi, ngụ ở Frement hàng tuần thường lái xe đến các quán Gay trên đường Mission , thành phố San Francisco. Và điều đáng khổ là vẫn còn độc thân. Tôi thích sống ở San Francisco, ở đó mọi người tự do và có trách nhiệm nhiều hơn. Mặc dù chẳng ai thích làm tình có bao cao su. Tôi thì luôn luôn cẩn thận: " Bắt buộc phải có bao cao su khi làm tình". Nếu có ai nói với tôi là không cần bao thì chẳng có chuyện gì lớn có thể xảy ra được. Mình chẳng nên bao giờ uống nhiều rượu để lúc nào cũng tỉnh. Tôi vốn nhút nhát nên đợi có người dụ dỗ rủ rê thì tôi mới chịu và 80% những người tôi đã gặp đều đồng ý làm tình có bao cao su. Vậy mà nhiều người đã bị bệnh Aids. Bốn người bạn của tôi đã bị phát hiện bệnh Aids rõ ràng, một người bạn thứ năm đã chết vì Aids. Tôi đã giảm bớt những cuộc gặp gỡ ở những nơi bê bối. Tôi đi chơi ít hơn. Tôi đã đi thử nghiệm năm ngoái. Đa số bạn của tôi đều nói là phải nên cẩn thận nhưng họ lại chẳng chịu đi thử nghiệm 3 tháng một lần. Họ chẳng thực tế gì cả…"
Dũng Voi , 28 tuổi, một lực sĩ , bắp thịt rắn chắc lộ ra dưới chiếc áo thun cuả anh." Than ôi! Tình yêu là thảm họa của những người đồng tính luyến ái, bình thường thì đã khó khăn rồi, huống hồ đồng tính luyến ái chỉ là nhóm ít ỏi trong xã hội…Chẳng có đứa con nào được sinh ra để hàn gắn tình yêu của 2 người đồng tính luyến ái. Rồi còn bệnh Aids…Tôi đã thay đổi cuộc sống khi bắt đầu xuất hiện bệnh Aids, tôi đã dùng bao cao su đầu tiên cách đây 6 năm, tuy nhiên cũng có một hoặc hai lần đặc biệt tôi không dùng đến. Và do tôi đã bị siêu dương tính cách đây 5 năm. Bao cao su ngày hôm nay như bàn chải đánh răng vậy. Nhưng có nhiều lúc bị quên lãng, có nhiều người cho đó là một trò chơi. Thế giới đồng tính luyến ái là một cộng đồng hay sao? Không , chỉ là một nhóm người."
"Trong nhóm Gay không có đủ thành phần xã hội? Đó là điều sai lầm khi nói như vậy, ở đây có những người giống nhau, có những thành phần hạ tầng như những người " vô gia cư", bọn buôn lậu kể cả bọn pédé lực lưỡng …Những thành phần trí thức như  bác sĩ , dược sĩ , các nhà hoạch định tài chánh, kỹ sư, nha sĩ …"
" Bây giờ chúng ta phải hướng nghị lực để vạch một đường đi khác hơn là tình dục. Tôi đã uống thuốc bổ, ăn nhiều và đi tập thể thao. Những người lực lưỡng phải là một nhóm trong các nhóm Pédé. Thể thao làm mọi người có sức khỏe và sẽ làm giảm bớt tình yêu.Trong khi những người Homo đều chỉ lo làm sao cho dễ coi, cho đẹp …lo cái bề ngoài".
" Mình phải tự coi là một kẻ sát nhân nếu làm lây lan bệnh Aids. Tôi cảm thấy đã có nhiều người bị nhiễm vi trùng HIV. Rất nhiều người nếu ta có thể nói. Những người được xác nhận bị bệnh Aids rất là hạn chế . Tất nhiên là nếu anh bị Aids anh liền đi trốn ngay. Thật sự ra thì khó mà kết hợp được giữa tình yêu và phòng bệnh. Đối với tôi, khi tôi biết yêu thì sự chứng minh lớn lao nhất  của tình yêu là phòng bệnh. Có người coi tình dục ở vào thời đại này là một sự hỗ trợ cho tình yêu, đó là sự xu thời. Thật sự ra chẳng phải cần đến tình dục cho lắm để xác định tình yêu. Tình yêu là cái gì trong sáng thuộc về tinh thần".
Đêm khuya kéo dài, và chỗ ngồi " xưng tội" vẫn chưa thưa người. Ai cũng muốn nói, ai cũng muốn nghe. Một khuôn mặt rất nổi bật, một mẫu người của miền Nam Việt Nam, đẹp trai, anh ta là chủ quày rượu, 35 tuổi, tên anh là Mai , anh đến Mỹ lúc 7 tuổi.Sau khi tốt nghiệp Đại học ngành hóa học, anh vào pha rượu cho một nhà hàng trong hotel MR ở  San Francisco, anh đã trải qua nhiều cuộc tình đồng tính: " Tôi đã trải qua một câu chuyện tình thật đẹp cách đây không lâu, tôi có quen một người trông chẳng đẹp đẽ gì cả, có vợ và có một con gái. Đó là người tốt, một người có vẻ kín đáo. Một hôm ông này đến quày rượu gương mặt thiểu não như anh ta mới nhận được một tin gì khủng khiếp lắm. Tôi hỏi ông ta: Ông có người khác rồi phải không? Ông ta cau mặt : Hãy câm mồm, tao đã bị Aids rồi!.
- Tại sao vậy?
- Tao bị siêu dương tính.
Tôi nói với anh ta: Khoan đã, anh đâu có bệnh, anh chỉ mới khám nghiệm và bị siêu dương tính thôi. Và tôi nói luôn: Anh làm tan nát đời tôi nếu anh trốn đi.
Ông ta giống như kẻ điên dại. Tôi biết là tôi sắp mất ông ta. Tôi chạy vào buồng tắm. Tôi la hét. Bạn bè an ủi tôi. Tôi khuyên ông ta hãy từ từ và còn phải đi thăm con gái của ông ta nữa. Ông ta nói với tôi: " Tao cấm mày không được yêu tao nữa, tao hận mày". Tôi đã về Việt Nam, nhưng tôi vẫn còn yêu ông ta. Tôi đã gặp ông ta tại SF này 2 năm trước . Đúng là một con người kiêu hãnh. Nếu tôi khóc, ông ta sẽ rất buồn lòng. Tôi tâm sự với mẹ tôi, người bạn tốt nhất của tôi. Tôi đã tìm ra một lối thoát: " Coi như chẳng có chuyện gì xảy ra". Định mệnh không thể chia rẽ được hai kẻ yêu nhau. Ông ta sợ là tôi sẽ ở lại với ông ta vì lòng thương hại. Ông ta đã rời SF. Thật là đau khổ . Tôi nhìn từng chiếc xe đi qua để mong thấy hình ảnh của người tôi yêu".
" Phải chết sớm hơn! Nhưng nhất định không chết một mình".
" Thứ ba tôi sẽ đi thử nghiệm, đó là " the end" (hết)".
Những lời xưng tội tiếp tục tuôn ra, cây viết của tôi như tự nó viết lấy. Họ đang chờ để tâm sự, tôi vạch đám đông đi thẳng đến quày rượu. Bây giờ đã 4 giờ sáng. Hai gã đàn ông đang ôm nhau, môi kề môi và họ còn làm những động tác khác trông hết sức là công khai và không kém phần muốn biểu diễn. Đôi lúc họ cười phá lên như đang tận hưởng sự sung sướng tột độ. Người đàn ông có khuôn mặt tròn "phính" trông rất trẻ đã thở hồng hộc như chó chạy đường xa,còn gã có khuôn mặt dài như "ngựa" thì cuộn thân vào trong góc bàn " rên - in - ít" như vừa bị hiếp dâm.
Ở quày rượu, những bộ mặt trắng bệch, như được nắn bằng sáp đèn cầy, nhễ nhãi mồ hôi, trên mặt họ vẫn còn để lại những nét bất bình thường đối với chúng ta, những người không chia xẻ được sự suy nghĩ về tình dục và tình yêu của họ. Có những pédé mà da của họ giống như một cánh buồm được căng thẳng trên xương.Tóc lưa thưa, đôi mắt sâu hoắm, đang bị lên cơn sốt. Họ gọi thức uống một cách nhẹ nhàng với dáng điệu một cô gái về đêm, họ cầm điếu thuốc ở tay giống như một phụ nữ. Nhiều ánh mắt khiến ta cảm thấy họ đang cần đòi hỏi, một cách bạo tàn và ngay tức khắc.
Túy Huỳnh đã mơ tưởng đến một mối tình lớn. Anh ta đã gặp. Đó là một gã 30 tuổi,da trắng, "ăn vận" áo quần đúng kiểu tóc đen mềm mại, thật là đẹp." Tôi đã có một người tình từ hai năm nay, tôi rất chung thủy mà lý do không phải là vì có bệnhAids đang lan truyền. Tôi muốn xây dựng một cái gì đó. Khi tôi sợ khi không có người tình thì lại phải sống với những quan hệ phù du, buộc tôi luôn luôn cẩn thận. Tôi nghiêm nhặt thử nghiệm mỗi 3 tháng một lần. Bệnh Aids đúng là đáng sợ. Tôi chưa gặp một người nào nói trước với tôi là: " Anh ơi, tôi đã bị nhiễm vi khuẩn HIV." Trong cái hộp đêm, có lẽ là 1/3 bị bệnh Aids nhưng mình không biết ai bị…" 
                                                                                                 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét