Duy Văn - Hà đình Huy
Giữa phố buồn hiu hắt ngọn đèn khuya
Bước chân đi lòng những muốn nhớ về
Nơi đất mẹ một khoảng trời hiu quạnh
Quê xứ núi nhớ những ngày vạch lá
Bắt ốc hương trong hốc đá chùa Hang
Không nước uống cả đoàn người khô khát
Trẻ em nằm dưới trời nắng chang chang
Miệng há hốc phì phò hơi nóng rát
Trong phổi khô hơi thở nhạt nhẹ nhàng
Một đời người, một kiếp sống lang thang
Với rừng núi bạt ngàn không tên tuổi
Đêm thu về nơi xứ người buồn tủi
Nhớ quê hương tàn rụi với thời gian
Quê xứ núi trăng vàng soi rừng thẳm
Chưa bao giờ ta một thuở về thăm
Trưa thu đến ta nằm trên phiến đá
Dưới gốc da gần phần mộ cha già
Học thơ mới chuẩn bị ngày thi tới
Mộng lãng du ta tung cánh chim trời
Người xứ núi đổi dời theo cuộc chiến
Ta cũng như người biền biệt xa quê
Bao mùa thu, bao nỗi nhớ vọng về
Đau lòng lắm! Tái tê thân viễn xứ.
( Đêm Thu 03)
Duy Văn - Hà Đình Huy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét