Thứ Năm, 25 tháng 6, 2015

SỰ LỢI DỤNG DÂN CHỦ DƯỚI THỜI VIỆT NAM CỘNG HÒA .

.

Duy Văn - Hà Đình Huy

Sau hơn 40 năm , khi cộng sản Bắc Việt xé hiệp định Paris cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam, đưa ách cai trị độc tài, sắt máu đưa đến những hậu quả thật nghiệm trọng cho dân tộc. Cụ thể là hàng triệu người vì không thể sống nổi dưới  một chính phủ cộng sản tàn ác nên đã tạo mọi điều kiện để xa rời quê hương đất tổ ( mặc dù rất đau lòng phải xa quê hương) , qua đó đã có hàng trăm ngàn người đã vùi chộn thân xác dưới lòng đại dương hoặc trong rừng sâu núi thẳm để đổi lấy tự do – dân chủ. Tự do – Dân chủ thật đáng quý!
Biết giá trị của sự tự do là quí, nhưng lại có những phần tử, phần lớn là những người khoa bảng ( có học cao hiểu rộng) lại không quý trọng tinh thần Dân chủ – Tự do, vô tình hoặc cố ý đã lợi dụng tính Dân chủ và Tự do để tạo nhiều phiền toái, khó khăn cho một thể chế , một chính quyền họp hiến pháp trị,một quốc gia có đường lối nhân bản và khai phóng tự do tiến bộ hơn hẳn chế độ cộng sản . Đó là chính thể Việt Nam Cộng Hòa.
Thành phần khoa bảng đó là ai? Và họ làm gì, để gọi là lợi dụng tự do – dân chủ?
Họ là những nhà trí thức,có bằng cấp trong các ngành nghề ở miền Nam Việt Nam. Là những nhà báo, luật sư, giáo sư, kiến trúc sư, bác sĩ ……. (xin hiểu không phải là hầu hết các vị khoa bảng )
Ngược dòng thời gian, trước năm 1975. Dù đất nước có chiến tranh do cộng sản gây nên, nhưng người dân sống trong chế độ Việt Nam Cộng Hòa có cuộc sống thoải mái. Sự tự do đi lại, hội họp, biểu tình,sinh hoạt tôn giáo điều được hiếp pháp quy định rõ ràng. Thể chế Miền Nam có 3 quyền phân lập : Hành Pháp, Tư Pháp và Lập pháp để định cấu quyền hạn trong chính quyền đưa đến sự dân chủ toàn diện, khó độc tài.
Chính vì sự hình thành tam quyền phân lập, nên sự hiện hữu của nền dân chủ tại miền Nam trước đây được xem là sự tiến bộ của một quốc gia văn minh. Vì thế nên đã được đối phương ( cộng sản) khai thác triệt để. Nhất là 3 phương diện lập pháp ,tư pháp và báo chí .Cộng sản Bắc Việt qua tay sai “Mặt trận Giải Phóng Miền Nam” khai thác khía cạnh dân chủ hiến định của chính thể Việt Nam Cộng Hòa . Bọn chúng tổ chức nhiều mặt trận đánh phá chính quyền bằng nhiều hình thức.
Dựa vào ngành Lập pháp, Việt cộng móc nối những Dân biểu và Thượng nghị sĩ  đối lập trong quốc hội dùng diễn đàn quốc hội để chỉ trích tố cáo chính quyền ( Hành Pháp) nào là : tham nhũng, hối lộ, độc tài…… Đứng đầu thành phần này gồm có các Thượng nghị sĩ  Vũ văn Mẫu, Tôn Thất Đính, Hống Sơn Đông…..các dân biểu: Nguyễn Anh Tuấn, Nguyễn văn Binh, Lý Quý Chung, Trần văn Tuyên, Hồ ngọc Nhuận,Nguyễn ngọc Nghĩa,Nguyễn Phúc Liêm Bảo,Nguyễn công Hoan, Lý trường Trân,, Huỳnh ngọc Diệu, Kiều Mộng Thu, Lê Đình Duyên, Hổ văn Minh, Đinh xuân Dũng, Nguyễn văn Hàm…
Cơ quan an ninh VNCH thời đó đã biết dân biểu Nguyễn văn Hàm là một điệp báo của Ban An Ninh T4 đưa vào hoạt động trong quốc hội nằm sâu trong Khối Dân Tộc Xã Hội . Các dân biểu Hồ ngọc Nhuận, Kiều mộng Thu, Lý quý Chung….được xem là những dân biểu rất tích cực chống đối chính quyền hành pháp.( có tay trong là việt cộng móc nối)  Bộ phận an ninh đặc biệt cũng đã có cho khối An Ninh Hạ Viện biết những tin tức tình báo này, nhưng các dân biểu trong khối An Ninh không thể khống chế họ được trên diễn đàn ( cũng vì chế độ miền Nam có nhiều quyền tự do) Chính vì chế độ có quá nhiều quyền tự do được hiến pháp quy định, nên các ông / bà dân biểu, nghị sĩ được nhiều quyền hạn trong ngôn luận . Cho nên Khối Dân Tộc Xã Hội Hạ Viện, đứng đầu là dân biểu Trần văn Tuyên và các dân biểu Kiều mộng Thu, Hồ ngọc Nhuận, Nguyễn Văn Hàm, Lý quý Chung….đã tạo diễn đàn ở quốc hội là nơi tranh đấu cho nhóm, vô hình chung có lợi cho cộng sản.
Cụ thể qua cuộc biểu tình của cái gọi là “ Ký Giả Ăn Mày” do sự giật dây của cụm tình báo A 10 trong đó có dân biểu việt cộng là Nguyễn văn Hàm điều khiển ( qua xác nhận của ban T4, sau ngày miền Nam sụp đổ ). Cuộc biểu tình đã bị cảnh sát VNCH giải tán. Thế mà toàn bộ Khối Dân Tộc Xã Hội  Hạ Viện đã ra một tuyên cáo bênh vực hành động của đám “ Ký Giả Ăn Mày” và cho rằng sự can thiệp của chính quyền là phản dân chủ.
Tuyên cáo của khối Dân Tộc Xã Hội ( Theo Báo Đông Phương)
Sắc Luật phản dân chủ  cùng các biện pháp kềm kẹp khác đối với văn nhân ký giả.
KHỐI DÂN TỘC XÃ HỘI HẠ NGHỊ VIỆN long trọng tố cáo trước dư luận trong và ngoài nước về sự tráo trở của chính phủ sự thực thi các quyền tự do dân chủ một mặt thì phái đoàn chính phủ đã long trọng cam kết trả lại tự do báo chí, mặt khác lại gia tăng đàn áp hiện nay.
KHỐI DÂN TỘC XÃ HỘI HẠ NGHỊ VIỆN sẽ đẩy mạnh cuộc tranh đấu cho các quyền tự do dân chủ, trong đó có quyền tự do báo chí, là một bảo đảm cho các quyền tự do căn bản khác được trả lại cho toàn dân
Saigon ngày 4 tháng 9 năm 1974
Trưởng khối D.B Trần văn Tuyên
Các Dân biểu: Hồ ngọc Nhuận, Nguyễn ngọc Nghĩa, Nguyễn Phúc Liêm Bảo, Nguyễn công Hoan,Lý trường Trân, Huỳnh ngọc Diệu, Trần văn Thung, Trần ngọc Giao, Trần văn Sơn, Trần cao Để, Phan xuân Huy, Tư đồ Minh,Đinh xuân Dũng, Lê đình Duyên, Lý quý Chung, Kiều mộng Thu, Nguyễn văn Hàm, Nguyễn văn Phước,Nguyễn hữu Thời, Nguyễn Mậu, Nguyễn Phước Vĩnh Tùng, Mai ngọc Dược, Hồ văn Minh, Đoàn Mai , Phan Thiệp.
Có thể nói trong những năm 1974 và những tháng đầu năm 1975, ở quốc hội đặc biệt là Hạ Nghị Viện, các dân biểu Khối xã Hội hội thảo với nhau ở Phòng Khánh Tiết, liên tục đưa ra nhiều tuyên cáo, tranh đấu quyết liệt mà theo dân biểu thân cộng Lý quý Chung cho rằng là “ một cách chính đáng”” trong cuộc đấu tranh toàn bộ của nhân dân miền Nam chống lại tập đoàn độc tài, phát xít, tham nhũng và hiếu chiến” (ý nói đến chính phủ do Tổng thống Nguyễn văn Thiệu lãnh đạo)
Còn Dân biểu Nguyễn văn Binh chủ tịch “Ủy ban đấu tranh quyền tự do báo chí và xuất bản” là một dân biểu có nhiều liên hệ với nhóm người “ Mặt trận giải phóng miền Nam Việt Nam” vào ngày 13- 9 1975 tại Phòng Khánh Tiết hạ Nghị Viện tuyên bố rằng” Đệ Tứ Quyền đang bị chính quyền bóp nghẹt cướp mất” ( Theo Báo Đông Phương) ( ý nói đến sắc luật 007 của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa về luật báo chí). Nên cần phải có sự liên kết tranh đấu.
Nghị sĩ Vũ văn Mẫu ( sau này là thủ tướng trong chính phủ của hàng tướng Dương văn Minh) cho rằng “từ bỏ báo chí là tự vất đi kim chỉ nam để mò trong bong tối và sa vào vực thẳm độc tài”
Cũng tại phòng Khánh Tiết Hạ Nghị Viện, dân biểu Nguyễn hữu Chung, nói: ” chúng ta đến đây ( Phòng Khánh Tiết Hạ Nghị Viện) không phải để ủng hộ chính quyền mà là để tranh đấu chống chính quyền ( ý chỉ ngành hành pháp) không tôn trọng pháp lý ….thì chúng ta cũng không cần phải tôn trọng.”
Sau một thời gian hội họp liên tục các “ ngài ” dân biểu, thượng nghị sĩ đã lập ra nhiều ủy ban để tranh đấu chống chính quyền như ủy ban hành động chống tịch thu báo chí với chủ tịch dân biểu Trần văn Tuyên, phụ tá là nghị sĩ Hà Thế Ruyệt….(Theo báo Đông Phương)
Sự tranh đấu của người đại diện cho dân (nghị sĩ - dân biểu) chống lại chính quyền (trong thời chiến) thật tế là một sự bất lợi vô cùng cho đại cuộc quốc gia dân tộc. Họ đã lợi dụng tính dân chủ của thể chế dân chủ Việt Nam Cộng Hòa,lợi dụng tính cách pháp nhân cá nhân là nghị sĩ – dân biểu họp pháp tranh đấu cho những mục tiêu nhắm ra làm tiêu hao phần nào tiềm lực công cuộc chống cộng sản của toàn Dân toàn Quân Việt Nam Cộng Hòa, một thể chế họp hiến mà chính họ đã góp phần sanh ra ( hiến pháp).
Với sắc luật 007 (về báo chí) trong thời chiến, chính phủ VNCH đưa ra không hẳn là đã dập tắt tiếng nói của giới báo chí . Nhìn nội dung của sắc luật 007 thực tế mà nói chỉ có giới hạn phần nào trong tự do báo chí mà thôi, ( dễ hiểu là trong chiến tranh, cần phải giữ kín phần nào về mặt quân sự , tình báo ….) Thế nhưng các “ ngài” dân cử trong quốc hội làm rùm beng lên như là chính quyền bóp cổ , bóp hầu hết tất cả các người làm báo thời đó.
Nhìn vào sự tranh đấu của họ, thấy rõ là chế độ miền Nam Việt Nam thật sự có dân chủ, nếu nói như họ rằng : chế độ miền Nam không có dân chủ độc tài sao họ được quyền hội họp , biểu tình tranh đấu. Sau khi tranh đấu , biểu tình…. Họ vẫn an toàn .Nếu so với chế độ cộng sản hiện nay họ có dám tranh đấu – biểu tình không? . Xin trả lời là không. Và nếu có xảy ra biểu tình ( trong chế độ cộng sản) chưa chắc họ đã an toàn . Họ sẽ bị “ hấp” sau đó, dù họ là đại biểu hay dân biểu.
Qua sự tranh đấu của các dân cử dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa trước đây mà họ gọi là tranh đấu cho nhân dân…,nhưng thật tế không phải cho nhân dân mà là làm lợi cho cộng sản, góp chung cùng bàn tay với cộng sản đưa đến sụp đổ miền Nam . Hãy điểm qua những dân biểu, nghị sĩ họ là ai? Sau khi chế độ miền Nam sụp đổ chúng ta mới thấy những bộ mặt của các “ ngài” dân biểu- nghị sĩ đứng đầu mọi cuộc tranh đấu là những người không ít thì nhiều có dính líu đến chế độ cộng sản như tên Lý quí Chung, Nguyễn văn Hàm, Vũ văn Mẫu, Hồ ngọc Nhuận, Kiều Mộng Thu, Ngô công Đức…..có người sau này trong chế độ cộng sản họ là đại biểu.
Còn trong ngành Tư pháp: Nói đến ngành tư pháp, mọi người liên tưởng ngay đến các cơ quan như Tòa án, Công Tố Viện….các ông Thẩm phán, Biện lý, Dự thẩm, Luật sư…..Đa số là những người hiểu biết về luật pháp quốc gia. Những người “ cầm cân nẩy mực” xét xử những vụ án hoặc những người đứng trước “ tòa” để cải những vụ án đem công lý về cho người dân. Để người dân thấy chế độ tốt và tin tưởng.Thiết tưởng với phần nhiệm như vậy, thì việc làm gì họ cũng phải cân nhắc. Nhưng không ngờ,các quan tòa, các luật sư lại đấu tranh cho những sự việc không ra gì, làm bất lợi cho chế độ dân chủ Việt Nam Cộng Hòa, tạo ra sự không tin của người dân đối với chính quyền, làm phá vở đi tinh thần chống cộng của Quân , Dân, Cán , Chính.
Dựa vào tính dân chủ và quyền lập hội, hội họp của chế độ miền Nam, nhiều cá nhân, nhóm đã thành lập nhiều Ban - Hội để sinh hoạt. Có nhiều Ban – Hội có ý thức quốc gia sinh hoạt một cách thuần túy theo khuôn khổ tự do nhà cầm quyền quy định. Nhưng ngược lại có những Ban – Hội, có chủ đích đi ngược lại những quy định của chính quyền, làm lợi cho cộng sản. Mọi người ai cũng biết rằng cuộc chiến tranh giữa Bắc và Nam Việt Nam là do Bắc Việt Cộng sản phát động và mục đích là chiếm miền Nam theo lệnh của cộng sản Nga – Tàu. Nên cộng sản Bắc Việt tìm đủ mọi cách để chiến thắng. Vì thế  thủ đô Saigon là điểm tốt cho cộng sản Bắc Việt khai thác về phương diện tuyên truyền với quốc tế. Bọn chúng đưa tình báo xâm nhập vào các đoàn thể, Hội đoàn, Báo chí , Tôn giáo ….mục đích làm cho bộ mặt Saigon lúc nào cũng rối ren, để chúng tuyên truyền với quốc tế – rằng là người dân đứng lên chống chính phủ .
Trường hợp như vụ  tờ báo Sóng Thần năm 1974 đăng một bài viết “ Nhìn Lại Lãnh Đạo, TT Thiệu tuyên hứa 3 điều đã thực hiện ra sao, sau 7 năm cầm quyền?” của ký giả Lý Đại Nguyên đăng trên số báo 979 đề ngày 20 – 9 – 1974 và đăng nguyên văn bản cáo trạng số 1 Phong Trào Chống Tham Nhũng của Linh Mục Trần Hữu Thanh .Nội dung trong bài viết có tính xúc phạm đến Tổng thống Thiệu Tổng Tư Lệnh Quân lục Việt Nam Cộng Hòa trong thời chiến. Ngoài ra trong nội dung bài viết buộc phải chấm dứt chiến tranh tiến đến sự hòa họp hòa giải bất lợi cho công cuộc chống cộng của dân quân miền Nam .Số báo trên đã được lệnh tịch thu,vì vi phạm luật báo chí, nhưng các nhân viên báo Sóng Thần không cho tịch thu mà nổi lửa tự đốt.
Thế là cuộc chiến lại bùng nổ kéo theo nhiều đoàn thể, các nghiệp đoàn báo chí, luật gia , dân biểu, lực lượng thanh niên Công giáo và Phật giáo tham gia chống chính quyền, cho rằng chính quyền độc tài, bóp chết tự do ngôn luận. Những cuộc biểu tình có các dân biểu ,nghị sĩ, luật sư ….tiếp tay đã làm cho cuộc sống xã hội ở thủ đô Saigon hỗn loạn. Tiếp theo báo Sóng Thần, các báo Điện Tín, Đại Dân Tộc với sự giật dây của tình báo cộng sản đã đăng những nguyên văn bản cáo trạng tiếp theo của các đoàn thể khác bất lợi cho chế độ miền Nam .Bộ Thông Tin Dân Vận Chiêu Hồi ra lịnh đóng cửa các tờ báo đó . Từ đó sự tranh đấu đã tăng tốc, mạnh phát hơn. Nhiều đoàn biểu tình do Linh mục Thanh cầm đầu với sự có mặt của Dân biểu Nhuận, Binh, Kiều Mộng Thu, Nho, Tiếp, Cử, Kim Nguyễn Hữu Chung, Liên Bảo…tiếp ứng cho báo Sóng Thần.
Chính quyền truy tố báo Sóng Thần về tội mạ lị và phỉ báng (1) người lãnh đạo quốc gia. Việc làm của chính quyền (Đúng đắn trong thời chiến. Theo Hiến Pháp VNCH Tổng thống có quyền bất khả xâm phạm để thi hành nhiệm vụ của mình. Chỉ riêng trong trường hợp phản quốc và các trọng tội khác. Đặc biệt Pháp Viện mới có quyền truất phế Tổng Thống. Sau khi bị truất quyền đương sự có thể bị truy tố trước tòa án có thẩm quyền Điều 87 đoạn 5 Hiến Pháp). Đáng lẽ ra, các luật sự có tinh thần quốc gia sẽ không tham dự vào những việc bất lợi cho đất nước. Ngược lại các luật sư tham gia giúp báo Sóng Thần bào chửa từng đợt ,đứng đầu các nhóm luật sư bào chửa hăng hái nhất là Luật sư Đặng thị Tám , Hồ tri Châu, Trần Ngọc Liễng, Trần Tiến Tự,Đào văn,Trương tiến Đạt, Nguyễn hữu Hiệu, Phan tự Trọng, Lê trọng Uyên, Nguyễn văn Định, Nguyễn đức Lập, Nguyện thị Chính, Nguyễn văn Tấn,Tạ quang Trung, Nguyễn văn Giực, Trần tử Uyên,Đỗ văn Võ, Đinh thạch Bích, Nguyễn hữu Lành, Võ đình Biên, Huỳnh trung Chánh,Đàm quang Lâm,Đoàn Ý,Phạm nam Sách,Nguyễn phước Đại, Nguyễn tường Bá, Nguyễn văn Chức, Nguyễn hữu Chí, Phan tấn Chức, Nguyễn khắc tân, Bùi chánh Thời, Bùi tường Chiểu,Lê ngọc Chấn, Trần văn Tuyên……… Có 4 nhóm luật sư bào chửa cho vụ án báo chí.
Phải thành thực mà nói, các “ ngài” luật sư, luật gia , dân biểu, nghị sĩ…..đã núp dưới nền dân chủ của chế độ VNCH , rồi lại chống đối lại chính quyền VNCH bằng hình thức biểu tình, phản kháng, tuyên cáo, tuyên ngôn, công khai, hoặc bí mật. Hành động của họ làm cũng đã phản ảnh cho thấy là Việt Nam Cộng Hòa có sự dân chủ tuyệt đối và chính phủ VNCH không phải là chính quyền độc tài, như theo sự tố giác của họ. là : chính phủ VNCH độc tài, nên cần phải tranh đấu, chống độc tài. Nếu nói như các “ ngài” rằng là chính phủ VNCH độc tài, không có dân chủ nhân quyền, thì làm sao các “ ngài”  được quyền làm những cuộc biểu tình và tự do ăn nói. Các “ ngài” đã tự mâu thuẩn với chính các “ ngài”. Việc chống đối của các” ngài” với chính phủ miền Nam Việt Nam xuyên suốt nhiều năm cũng không lợi cho các “ ngài” mà lợi cho cộng sản là kẻ thù của người dân miền Nam.
Đứng trên phương diện khác (tình báo an ninh) việc tờ báo Sóng Thần lợi dụng tự do ngôn luận, đi ra ngoài khuôn khổ luật báo chí trong thời chiến, đăng những bài viết trong đó nhiều yêu sách bất lợi cho công cuộc chống cộng sản của Dân Quân miền Nam, nó không đơn thuần như các “ ngài” nghĩ và đã lăng mình vào cuộc  tranh đấu. Các “ ngài” có nhiệt huyết có tâm hồn, nhưng các” ngài” hành động không đúng chổ, các “ ngài” đã bị cộng sản giựt dây từ xa mà các “ ngài” không thấy điều đó. Các” ngài” thử xem lại đi, những người bạn cùng tranh đấu với các” ngài” là ai? Để trả lời dùm các” ngài” .Họ một phần là do tình báo cộng sản gài vào , hoặc là cảm tình viên của cộng sản. Họ luôn ở bên cạnh các “ ngài” và hăng hái thúc đẩy các “ngài” lao vào những việc tranh đấu có lợi cho cộng sản.( Sau ngày miền Nam mất các “ ngài dân biểu” có tinh thần ái quốc có thấy những tên dân biểu từng là bạn bè tranh đấu của các” ngài” đã lòi bộ mặt ra là cộng sản chính thống, như Lý quý Chung, Nguyễn văn Hàm, Kiều Mộng Thu…) Những luật sư như Triệu quốc Mạnh chẳng hạn.
Việc ngày “ Ký Giả Ăn Mày” ( 10 – 10 – 1974) , theo báo chí thời đó nói là đã thu hút hàng ngàn người tham gia biểu tình. Bên trong sự vụ này là do qua một bản thông cáo của các Chủ Nghiệp Đoàn Ký Giả Việt Nam – Nghiệp đoàn Ký Giả Nam Việt  và Hội Ái Hữu Ký Giả lên tiếng báo động rằng “luật 019/72 đã bóp chết tự do báo chí, hầu hết ký giả lâm vào cảnh thất nghiệp đói thê thảm, nhiều gia đình phải ăn cháo thay cơm, con cái bỏ học”
Trước tình cảnh đó, các hội đoàn báo chí đã tỏ ra bất lực vì quí hội đoàn đã hoàn toàn kiệt quệ. Để tương trợ lẫn nhau 3 nghiệp đoàn quyết định tổ chức” Ngày Ký Giả Ăn Mày”. Tại Câu Lạc Bộ Báo Chí số 15 trên đường Lê Lợi. 3 Nghiệp đoàn đã họp hoạch định kế hoạch cho ngày “ Ký Giả Ăn Mày”  và đã bầu ban tổ chức. Ký giả Kiên GIang , Tô Văn, Hồ Ngọc Can ( đại diên Nghiệp đoàn ký giả VN) Ký giả Thái Dương, Tô Ngọc, Văn Chi ( Đại diên Nghiệp đoàn Ký giả Nam Việt), ký giả Lý bình Hiệp, Văn Mai, Trần công Uẩn ( đại diện hội Ái Hữu Ký giả). Trong 9 ký giả trong ban tổ chức. Ký giả Kiên Giang được bầu làm phát ngôn viên.
Trong thời gian biểu tình của nhóm “ Ký Giả Ăn Mày” nhiều tuyên cáo đã được đưa ra yêu sách với chính phủ.. nội dung hũy bỏ các sắc luật về báo chí . như tuyên cáo của Hội Chủ Báo, tuyên cáo của Phong Trào Nhân Dân Chống Tham Nhũng Để Cứu Nước Và Kiến Tạo Hòa Bình….
Trong khi các ký giả và các đoàn thể hăng sai với biểu tình đòi nhiều yêu sách với chính phủ, thì mọi người có biết rằng từ dân biểu Nguyễn văn Hàm và luật sư Triệu quốc Mạnh là hai phái khiển bí mật đang được Ban An Ninh T4 đưa ra điều phối công việc này. ( lời xác nhận của Ban An Ninh T4, sau này là Công An TP Hồ Chí Minh :  Trong số những cuộc biểu tình gây tiếng vang lớn do ông Hàm làm ra dưới sự giựt dây của ban T4 là cuộc biểu tình “ Ký Giả Ăn Mày” vào ngày 10 /10 / 1974.)
Tóm lại, việc lợi dụng nền dân chủ, dân quyền,một số phần tử trí thức miền Nam Việt Nam vô hình chung đã bán rẽ lương tâm làm lợi cho cộng sản. Điều đáng trách là trong giới trí thức lại có những luật gia, luật sư có tinh thần ái quốc mà lại không thấy sự xúi dục giật dây của cộng sản,nhiều lần lên tiếng bào chửa cho cái gọi là vụ án báo chí thọ nạn trong đó có sự giựt dây từ phía cộng sản.
Miền Nam bị bức tử hơn 40 năm, cộng sản đã đặt ách cai trị độc tài trên đất nước. Biết bao nhiêu là cảnh tang thương đối với đồng bào. Sự đàn áp của cộng sản  càng ngày càng gắt gao. Sinh mạng người dân không được bảo đảm . Một chế độ không có dân chủ nhân quyền. Người viết bài này, cũng rất mong các “ ngài trí thức”  ( còn sống) đã từng tranh đấu chống chế độ Miền Nam Việt Nam trước đây hãy đứng lên chống chế độ cộng sản hiện tại để Việt Nam được có dân chủ , nhân quyền. Các “ ngài trí thức” trước đây tham gia chống chế độ miền Nam Việt Nam, đã vì không sống nổi dưới chế độ cộng sản trốn ra nước ngoài. Nay hãy nên quay về chống chế độ cộng sản để đòi dân chủ nhân quyền cho đất nước là  những anh hùng của đất nước. Đó là nhu cầu của người dân yêu cầu các vị . Nhưng  mọi người cũng biết  là các vị không dám làm điều này, vì các vị đã biết cộng sản là gì rồi, các vị đã biết rõ sau hơn 40 năm chứ không còn mơ hồ , tưởng tượng  như thời gian trước năm 1975 rằng chế độ cộng sản đem công bằng đại đồng đến cho mọi nhân dân..
.Giả dụ như các vị ( còn cái máu xung của thời trẻ) dám làm ( chống đối cộng sản) . Mọi người tin chắc rằng các vị không toàn thân với cộng sản đâu! Không như chế độ Việt Nam Cộng Hòa tôn trọng nhân quyền dân chủ nên các vị lợi dụng muốn làm gì thì làm mà mạng sống các vị vẫn được an toàn.
Âu cũng là bài học, một trãi nghiệm thực tiễn trong đời sống để các vị khoa bảng chiêm nghiệm.

 Duy Văn - Hà Đình Huy
.
( 1) . Phỉ bang là một tội phạm đối với những ai lạm dụng QUYỀN TỰ DO THÔNG TIN CỦA BÁO CHÍ để phỉ báng người khác. Điều 21 luật báo chí: Báo chí được tự do thông tin…, Nhưng dùng quyền tự do ấy mà thông tin một HÀNH VI hay SỰ KIỆN làm tổn thương danh dự hoặc uy tín của một cá nhân hoặc cơ quan đoàn thể  là phạm tội phỉ báng ( Điều 30 đoạn 1 luật 019/69))


Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

NHỮNG KẼ SĂN HÌNH LÉN

Duy Văn - Hà Đình Huy

Đạo diễn Federico Fellini là ông tổ của nghề săn hình lén .Chính ông đã nghĩ ra một cái tên ngộ nghĩnh cho cái nghề này là “Paparazzi” trong lúc đi săn hình Anita Ekberg trên sàn qauy bộ phim “ Dolce Vita” (yêu cuồng sống vội) .Thực tế Paparazzi là sự kết họp của 2 từ ngữ “ Papatacci”: một loại muỗi nhỏ nhưng rất hung hản và “Razzi”: ánh chớp .
Hiện nay trên toàn thế giới không có quá 50  Paparazzi. Với giới này,họ là những hung thần chuyên gieo rắc tai ương cho những giới khác,họ là những James Bond trong lãnh vực nhiếp ảnh. Nạn nhân của họ là những ngôi sao màn bạc ,sân khấu,hoặc những nhà chánh trị và những nhà quí tộc. Họ có thể làm tan vỡ hạnh phúc của một lứa đôi nếu như một trong những hôn phối lọt vào ống kính tầm xa của họ đúng vào lúc người ấy có hành vi xấu ,như trường hợp của công nương Dianavới người tình kỵ sĩ,của Hugh Grant trên đại lộ hoàng hôn.Họ có thể làm tiêu ma danh tiếng của một người nào đó ,hoặc biến người ấy trở thành trò cười,với những tấm hình chụp đúng lúc.
Vào năm 1987,sau một tuần theo dõi công nương Diana .Jacson Fraser đã chụp được một bức hình độc đáo khi Diana đang ôm hôn một người đàn ông mà không phải là Thái tử Charles .Khi phát giác ra mình bị chụp lén bởi qua ánh đèn flash lóe lên ,bà ta đã chạy đến phía Jacson Fraser khóc nức nở ,nước mắt dàn dụa trên đôi má và khẩn khoản xin Jacson cho lại cuốn phim.. Jacson Fraser đã mũi lòng trước những giọt lệ của công nương nên đã lấy cuộn phim trao cho bà. Cầm lấy cuộn phim Diana không một lời cám ơn,lên xe,đóng mạnh cửa rồi phóng vụt đi .Jacson Fraser tức mình ,sau này bèn tiết lộ tất cả những thông tin về Diana và người tình của bà cho tờ News of the world. Thế là từ một thợ săn hình ông đã trở thành con mồi của các fan ( cận vệ) của Diana đã truy lùng ông ráo riết đến đổi ông phải trốn ra nước ngoài không dám về nước Anh nữa! Còn Bruce Taylor đã thực hiện một kỳ công vô cùng ngoạn mục đáng giá trị . Hai ngày liền Bruce nấp ở trên cây để theo dõi biết công nương Diana hàng ngày vẫn đến tập tại một phòng thể dục công cộng,nơi ông ta đã quen thuộc mọi ngõ ngách, ông ta bèn đục một lổ ở trần nhà rồi nấp trên đó ,ông còn cẩn thận bọc chiếc leica vào một mảnh vãi để cho âm thanh không thoát ra được mỗi khi bấm máy. Bruce đã chụp một loạt các kiểu tập của Diana và đã bán cho tờ Daily Mirror với giá 125.000 bảng Anh .
      Sau cái chết do tai nạn xe hơi của công nương Diana với người tình tỉ phú Ai cập trong một đường hầm ở nước Pháp cũng có một số dư luận cho rằng vì trốn tránh sự theo dõi của  một nhóm Paparazzi muốn chụp hình bà nên xe chở bà và người tình của bà đã lao vào thành vách của đường hầm . Thái tử cũng không thoát khỏi ống kính của những kẻ săn hình lén khi ông đi nghĩ mát ở Lubéron. Sáu tay Paparazzi đã rình rập chung quanh biệt thự và Charles đã biết được nên dọn đi nơi khác,thế nhưng cũng không khỏi con mắt dòm ngó của những tên hung thần này.Đã có 8 tên Paparazzi đã chụp được hình ông mặc quần “cộc” đi lại trong phòng. Các Paparazzi cho rằng tấm hình như vậy đối với một vị Thái tử nước Anh chưa có giá trị mấy nên một tên đã trở lại chổ ẩn nấp và cuối cùng sự kiên nhẩn của ông ta đã được đền bù . Sau nhiều giờ ông ta chờ đợi đã chụp được hình của Thái tử đang thay quần áo gần bên cạnh cửa sổ đang hé mở.
Vào năm 1981 ,Đức Giáo Hoàng cũng đã bị chụp hình lénđang khi bơi trong hồ bơi của ngài ở vườn Castelgandolfo. Tay Paparazzi là một người Ý tên là Andriano bartolini,sau nhiều đêm nằm co quắp trong một cái tủ ngủ ,chịu đựng muỗi cắn và sâu bọ bò lên người,chưa kể là đã phải vượt qua những bức tường cao 5 mét với hàng chục camera hoạt động ngày đêm và những đội cảnh sát tuần tiểu khắp nơi.
Trong hàng ngũ của những kẻ săn hình lén,các cuộc gặp gở của họ cũng rất hiếm hoi. Như những con chim trời họ bay đi mỗi người một nơi để săn lùng các con mồi . Họ không thể nào làm cái nghề nầy nếu không có một mạng lưới thông tín viên được trả lương hoặc tình nguyện. Thông thường thì mọi việc đều bị “bật mí” do miệng lưỡi những người thân cận của các con mồi ,vì hờn dổi, vì chứng tỏ rằng mình là người “biết quá nhiều” . Ngoài ra một số nhân viên du lịch của phi trường hay của hãng hàng khôngđã làm chỉ điểm cho họ. Với cái nghề săn hình lén này ,ngoài máy ,móc ra họ còn phải sử dụng đôi tai nữa. Các nhà nhiếp ảnh có nhiệm vụ theo dõi đám cưới của công chúa Caroline( Manaco) với Stefano Casigarhi không bao giờ quên chặn đường dừng chân của họ tại một quán ăn ở Cannes . Trong số họ chả có ai khám phá ra được nơi hưởng tuần trăng mật của đôi vợ chồng vương giả ấy . May sao,hoàng thân Polignac ,chú của công chúa Caroline chợt tới và ngồi một bàn kế cận .Oâng ta thích chí nói bô bô “ phen này các Paparazzi chắc phải bó tay vì không biết Caroline và stefano hiện ở đâu? Chúng nó bay sang Floride đâu có ở âu châu mà tìm” . Bắt được nguồn tin ấy họ vội vàng lên đường. Jo và Abert là 2 nhiếp ảnh gia của Pháp cũng là hai tay Paparazzi cừ khôi . Họ đã mướn một chiếc tàu đánh cá để bám sát cặp vương giả này,họ phải ngâm mình dưới nưiớc trong 2 ngày cách bãi biển này của biệt thự 50 mét. Sau đó họ đã chụp được những bức hình toàn vẹn nguyên thủy của cặp vợ chồng này,những bức ảnh hấp dẫn của họ đã được đăng trên bìa của 34 tạp chí trên thế giới.
Angeli một Paparazzi 50 tuổi nói rằng: “ Sống với nghề này ,chúng tôi phải luôn di chuyễn không thể nào ngồi một chổ để há miệng chờ con mồi tới ,chúng tôi còn phải tập luyện như một người lính trong quân trường ,nghĩa là phải biết trườn, bò , trượt tuyết…Có một hôm tôi dạy một đồng nghiệp trượt tuyết và tình cờ đã chụp được những tấm ảnh đẹp nhất trong đời nhiếp ảnh của tôi” Ông cũng là người thường hay theo dõi Thái tử Charles trên những đường băng ở Kloster ( Thụy sĩ). Là một nhà trượt tuyết cừ khôi Charles đi tìm một cảm giác mạnhvà Angeli với ống kính trong tay truy lùng dấu vết của Charles trong đám người đang lướt vùn vụt trên tuyết . Bất chợt ông chú ý một đám đông đang đứng chung quanh một người đang nằm bất động,rồi một người đàn ông dường như đang khóc và một chiếc trực thăng đáp xuống…Lập tức Angeli lấy đồ nghề ra chĩa ống kính vào mục tiêu .Tách, tách. Ôâng bấm lia lịa khuôn mặt Thái tử Charles chan hòa nước mắt. Ông khóc thương một người bạn thiếu tá Hugh Windsay ,bị chết trong tai nạn tuyết lỡ. Bức ảnh ấy đem lại cho Angeli 2 triệu Franc.
Trong nghề săn hình lén cũng đều có những vui buồn ,khi họ có được những bức hình như họ mong muốn thì trạng thái tâm hồn của họ phấn khởi,vì họ đã hoàn thành một kỳ công nghệ thuật và lợi tức sinh hoạt của họ cũng khả quan,nhưng trong nhóm họ cũng không thiếu gì người bị đánh vỡ mặt sưng mày hay bị đập nát máy ảnh.
PhilRamey bắt gặp Micheal Jacson trong tình trạng thê thảm liền giơ máy lên …….
 Micheal vội chạy trốn vào trong toilet vớ được cây gậy bèn quay ra đập Ramey túi bụi .Rino Barilleri cũng bị nữ diễn viên Ara Gardner đá một phát vào bụng.Còn Claudia Schiffer đã hất một xô nước đá vào mặt một Paparazzi tại một tiệm ăn ở Popolo ở Ý vào mùa thu năm ngoái.
Vì được mệnh danh là những hung thần gieo rắc tai ương cho giới khác ,cho nên trong nghề Paparazzi không phải không có sự bẩn thỉu. Chẳng hạn như tờ Hola của Tây Ban Nha đã mua những phóng sự bằng hình của các Paparazzi với một giá rất đắt kinh khủng rồi lưu trữ chứ không đăng. Họ sử dụng những hình ảnh giật gân để làm áp lực với các nạn nhân không để cho họ phỏng vấn.Nhưng tờ Hola cũng bị đồng nghiệp chơi một vố đau .Tờ Sun cho người lẻn vào nhà in của tờ Hola chụp lại âm bản những bức ảnh của nữ công tước York đang giao du thân mật với ông cố vấn tài chánhcủa bà.
Anh chàng Paparazzi của tờ Hola muốn ẩn danh để còn làm ăn về dài về lâu nên không dám kiện tờ Sun về tội ăn cắp tài liệu .Cho nên trong nghề săn hình lén cũng có cái vinh và cái nhục đi đôi với nhau
DUY VĂN - HÀ ĐÌNH HUY 
          (Theo báo nước ngoài)

Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2015

TIẾC THƯƠNG NHẠC SĨ LÊ MỘNG BẢO

Duy Văn - Hà Đình Huy



Danh lợi, bại thành nay phủi tay(1)
Bác về cõi Phật bỏ trần ai
Mặc cho thân thuộc hoài thương nhớ
Bè bạn luyến lưu những tháng ngày.

Tôi nhớ có lần đã đến thăm
Ở nơi bệnh viện bác đang nằm
Cầm tay bác hỏi : Này nhà báo
Đã hát nhạc vàng được mấy năm?

Câu hỏi ngày xưa vẫn  âm vang
Nay bác về vui với mây ngàn
Không còn thương nhớ về quán trọ (2)
Một thuở yêu đương  đập vỡ đàn     (3)

“ Hộä đối môn đăng” bởi phận nghèo (4)
Cho nên thân phận phải gieo neo       (5)
Mùa ve sầu đến buồn trăm lối           (6)
Khắc khoải sầu đau kiếp bọt bèo      (7)

Một khoảng tinh hoa để lại đời         (8)
Dòng thơ,  bài nhạc kiếp sinh thời
Góp phần phát triển nền văn hóa
Tô thắm quê hương mãi rạng ngời

Dân tộc Việt Nam chắc một lòng
Nhớ người văn học sử ghi công
Riêng tôi đặc biệt dành cho bác
Một trái tim yêu với đóa hồng

DUY VĂN - HÀ ĐÌNH HUY

(1)        Lấy ý  từ hai câu thơ:
“Ngoảnh lại cuộc đời như giấc mộng
Được mất, bại thành bổng chốc hóa hư không”
(2)        Bản nhạc: “ Thương về quán trọ”
(3)        “ Đập vỡ cây đàn”
(4)        “Phận nghèo”
(5)        “ Thân phận”
(6)        “ Mùa ve sầu”
(7)        “ Bọt bèo”
(8)        Nhà xuất bản Tinh Hoa Miền Nam


Thứ Tư, 6 tháng 5, 2015

TỔ QUỐC VIỆT NAM LÀ MỘT

Duy Văn - Hà Đình Huy

Nam quan đến mũi Cà mau
Đó là đất nước của đồng bào ta 
Đất liền hải đảo quê nhà
Việt nam là một  quốc gia chủ quyền
Trung cộng vô cớ ngang nhiên
Xua quân chiếm lấy hai miền đảo xa
Đặt nền cai trị cộng ma
Lên trên hai đảo lưỡng sa Hoàng – Trường
Dân Việt như buốt thịt xương
Niềm đau mất đảo đêm trường không nguôi
Chính quyền Việt cộng tĩnh rươi
Phản đối yếu ớt cho vui thế thời
Hỡi các bạn thanh niên ơi!?
Noi gương tiên – tổ nhất thời đứng lên
Ngô Quyền. Lê Lợi , Bà Trưng
Quang Trung, Hưng Đạo lẫy lừng chiến công
Diệt Trung cộng, đòi biển , sông
Nêu cao nòi giống tiên rồng lạc long
Các bạn nên đem tấm lòng
Đuổi quân Tàu khỏi non sông nước nhà 
Trả ơn tổ quốc ông cha
Ngày xưa dựng nước nay ta giữ gìn

Duy Văn - Hà Đình Huy



Thứ Ba, 5 tháng 5, 2015

NIỂM TIN

Duy Văn - Hà Đình Huy 

Khi còn yêu nhau,
anh đã thấy thái độ cuả em,
đối với anh, và anh đã nghĩ:

Có thể một ngày mình sẽ xa nhau... 
Bởi vì anh? vì em? hay vì ai đó? 
Những dấu hỏi tình yêu vẫn muôn đời bỏ ngỏ 
Tìm đâu câu trả lời! 
Có thể một ngày mình sẽ xa rời... 
Để lời hứa xưa rơi vào nơi quên lãng 
Chỉ còn một người trong bóng chiều nhập nhoạng 
Choáng váng nỗi đau 
Có thể một ngày... mình không còn là của nhau 
Ánh mắt cũ rồi cũng thành xa lạ 
Thời gian cứ trôi mà dòng đời hối hả 
Cả nỗi đợi chờ có thể sẽ quên đi 
Có thể một ngày... cộng hết nỗi chia ly 
Cũng chẳng đủ để hoà thành nước mắt 
Cái nắm tay từng một thời rất chặt 
Vậy mà rời nhau hờ hững thở dài! 
Có thể một ngày... có thể lắm ngày mai 
Nhưng điều đó mãi chỉ là "có thể" 
Khi chúng mình đủ niềm tin hơn thế 
Sẽ làm nên điều "không thể" trong đời.

Nhưng bây giờ “có thể” đã trở thành sự thật
Tay không còn nắm chặt, như ngày xưa
Bây giờ những ngón tay đều lạc lõng dư thừa
Nhìn tội nghiệp như những thân dừa trên triền biển
Và môi hôn thuở nào như đã biến
Mất hương thơm cuả hương vị mặn nồng

Ôi niềm tin thực tế đã xong
Thật phũ phàng và nhiều chua chát



Duy Văn - Hà Đình Huy

BA CON RẬN KIỆN NHAU

Duy Văn _ Hà Đình Huy

Một buổi chiều cuối tuần nọ,tại San hô thành .Bốn anh bạn già họ Lý,đó là Lý Công , Lý Cưỡng ,Lý Cò và Lý Cu. Họ cùng rũ nhau ra hóng mát trong khuôn viên Vườn Nhật .Dưới không khí êm ả cuả chiều Thu, Lý Công người nhỏ nhắn nhất trong bọn ,nhưng cũng là người am hiểu thời cuộc nhất trong nhóm .
Trong lúc, vừa thưởng thức những làn gió nhè nhẹ thổi qua những làn da đã lốm đốm đồi mồi. Lý Công đưa tay phải vuốt nhẹ lại mái tóc muối tiêu, đã hằng nhuốm bụi phong trần từ khi còn ở quê nhà,tay trái lấy từ trong chiếc tuí xách một cái radio nhỏ, mắt lò dò tìm các băng tần tiếng Việt .Ông xoay qua xoay lại cái nút vặn đài mấy vòn g mà không tìm ra.Trong lúc ông đang cố tìm cho được làn sóng tiếng Việt mến yêu, Lý Cò ở bên cạnh vội “chộp”lấy cái radio và nói: “Thôi đi ông Công ơi! tìm làm chi cho mất công .Sáng ngày mai tìm báo mà đọc ,nếu có tin tức thì giống y chang vậy chứ gì!” “Ờ tuị tui nghe người ta nói ngoài cái tên cúng cơm là Lý Công, anh còn có một cái tên khác là “Năm thời cuộc”nữa phải không? Bộ anh hay theo dõi thời sự lắm hả?. Lý Cưỡng nhanh miệng nhảy vào: “Cha này mà thời cuộc cái nổi gì!, lý sự cho có.Hễ “thằng giả”û mà gặp đàn bà goá,thì người cuả “thằng giả”û chẵng khác nào cục nam châm ấy vậy!.Lúc còn ở quê nhà ,có một lần tui với “thằng giả”ûđi ra bến xe Bạc liêu đón anh Cóp lên nhà làm đám giổ cho ông Cả Một .Trong û lúc chờ đợi xe anh Cóp đến , “thằng giả” vào cái quán gần đó để giải khát.Vài ba câu chuyện đầu tay,thằng giả nghe đâu lóm phóm cái con “mẹ”chủ quán chồng ả mới vừa đi theo tiếng gọi cuả Diêm Vương ,thằng giả sáp tới liền ,và nổ liền tay,làm tui xém bị thương vì miểng văng.Mãi mê với sách “thầy”dạy ,quên mất đi việc đón anh Cóp.Khi về đến nhà bà CảMột “quất”cho một trận tơi bời.Từ dạo qua Mỹ đến nay có phần bớt đó chứ!”. Lý Cu tiếp lời : “Bớt cái con “mẹt”tui.Mới bửa hổm đây này, thằng giả rề rề lại con “mẹ” Mễ ở đầu đường định thả “thầy ra”,không dè con mụ Mễ này nó biết chút đĩnh tiếng An Nam nó duã cho một trận te tua như “tào chuối rách”,vác xác chạy thụt mạng về nhà ,mấy tháng nay dưỡng quân trong “hậu cứ”chờ cơ hội đó chứ!.Dạo này đi đâu cũng kè kè cái radio bên mình .”
Lý Công: “Vừa vừa thôi các cha, nãy giờ tui nhịn nhiều lắm rồi đó!.Các cha ăn rồi cứ bàn chuyện người khác thôi!”. Lý Cò mổ phóc vào: “Thời sự mà anh Công,thời sự mà không nghe ,không bàn tán thì còn gì là thời sự?” “À mà anh Công anh đã từng được người ta phong cho cái chức “năm thời cuộc”vậy anh có biết gì về những chuyện ở San hô thành gần đây không hà?.Lý Công tự đắc trã lời: “Một bụng đây nè không biết còn ai biết!”.Lý Cu hỏi: “Anh biết cái gì nào?”.LýCông: “Những tháng gần đây tình hình thế giới rất là căng thẳng,chiến tranh Iraq vừa chấm dứt thì lại đến Iran và Bắc Hàn thủ đắc vũ khí nguyên tử để chơi trội với các nước láng giềng.,Hiện giờ thì quân Liên Hiệp Quốc đã đến đó ,nhưng vẫn chưa đem lại sự hoà bình.Đó là hai điểm nóng đã ít nhiều làm thiệt hại vật chất cũng như sinh mạng con người. Và mới đây các nhà quân phiệt bắn xối xả vào các nhà sư biểu tình làm chết mấy người . À còn một trận chiến nữa mà Lý Công tôi muốn nói đến với các “cha”nó cũng không kém phần quan trọng ,đó là trận chiến ở San hô thành”. Lý Cưỡng thắc mắc định cải: “Anh Công anh nói sai rồi, làm gì có  trận chiến ở San hô thành?”.Lý Công : “Thì ra các ông không phải là nhà thời cuộc là phải,và các ông cũng không hiểu gì về chiến tranh cả .Mấy ông nghe Công tui giải thích này.Chiến tranh có nhiều dạng, dạng dùng súng đạn đánh nhau ngoài chiến trận ,như trước năm 1975 tuị mình đã đánh Việt cộng vậy.Trận chiến mà tôi nói ở San hô thành này là “trận khẩu chiến” hay nói văn hoa hơn là “diễn đàn chiến”. Có một số người còn cho đó là “ ganh tị chiến”, vì họ nói từ chổ ganh ghét nhau về “ tính show up” nên choảng lẫn nhau nên làm rùm beng lên. Lý Cò chen vào hỏi: Mà ai ganh tị ai hả anh Lý Công? Trời ơi cái thằng cha Lý Cò này thật là lạc hậu! Ở cái xứ này mà cha chẳng biết ất giáp gì hết trọ hà! Hãy vãnh lỗ tai nghe Lý Công này vào đề thời sự nóng nhé !  Số là vào đầu tháng 9 dương lịch vừa qua nhóm Văn Đàn Đồng Tâm ở bên xứ Cao Bồi qua vùng Thung Lũng Hoa Vàng của mình đây để giới thiệu quyển Đặc San Đồng Tâm 5. Sở dĩ họ đến đây ra mắt là vì ở xứ San hô dê thành của mình cũng có một số “ đại thi sĩ và văn sĩ” góp mặt trong tờ Đặc san đó. Và nghe đâu ngoài những “đại thi sĩ văn sĩ đực rựa” còn có hai nữ hồng quần một trẻ một già. Cái “ghệ”ï trẻ “Biên Lít”   này nghe đâu nhiều chức danh lắm. Nhóm không ưa cái “ghệï” trẻ này thì cho rằng cô ta dùng tiền để mua danh mua phẩm. Nhóm ưa cô ghệï trẻ này thì cho rằng: “ Cô ấy dùng tiền mua danh, nhưng cố có tấm lòng nhân đạo giúp cộng đồng và những người neo đơn” . Lý Cò lên tiếng hỏi Lý Công . Theo anh thì việc làm của cô ghệ trẻ này có đáng ca ngợi không? Chứ tui thì tán thành rồi đấy  anh Công à! Lý Công tiếp lời Lý Cò, Công này cũng vậy thôi! Cô  dùng tiền mua danh đi nữa , cô ấy vẫn còn có tấm lòng với đồng hương. Chú mày coi đó. Không có một đoàn thể nào mà cô ghệ trẻ này không ít nhiều giúp tiền bảo trợ cho, kể cả việc nhỏ nhặt nhất là ra mắt sách. 
Còn bà ghệ già “Ngạc Ông” thì sao? Lý Cò hỏi. Lý Công nói : Bà ghệ già hả! Bả có giúp cho ai đâu, bản thân của bả nghèo rớt mồng tơi làm gì có tiền mà giúp. Đã không giúp được ai, ấy vậy mà còn ghanh ghét người khác, nói hành nói tỏi người khác, đi đến đâu đều gây gỗ, nói xấu kẻ khác. Bà ấy đi đâu cũng vác cái mặt vênh váo như  ta đây là đại thi sĩ tầm cỡ ngang với đại thi hào Nguyễn Du vậy. Ai ở xứ San Hô Dê này mà không biết mặt của bà. Bà luôn sống trên ảo tưởng và luôn nói dối để kiếm danh lợi riêng tư cho bà. Chú mầy có đọc thơ văn của bả chưa. Nếu chưa chú mày hãy tìm đọc sẽ thấy cái cách làm thơ của bà “ đại thi sĩ” này liền hà! Đó là tui nói với chú mày về việc thơ của bả.  Có lần bả huênh hoang chê thơ của cụ Hà Thượng Nhân  là bậc tiền  bối trong thơ nghiệp mà hầu hết ai ai cũng đều trọng nể cụ . Bà nói  cụ Hà chỉ có tiếng hồi xưa  chứ bây giờ làm thơ có hay ho cái gì mà phải trọng nể.  Vậy mà có thằng cha nhà báo nào đó  thằng giả viết bài nhận định về thơ của con mẻ , bốc con mẻ lên mây xanh  cùng với mấy lão già sắp xuống lỗ ở phương trời góc biển nào đâu ấy  cũng khen tới tấp nên bả nghĩ là thơ của bả lên tới đỉnh trời rồi. Thế nên bả mới chuyển sang làm văn . Chú mày có biết không một nhà văn lão thành ở San  Hô Thành này  thường được mời nói về tác phẩm cho các buổi ra mắt sách  một bửa nọ đọc tác phẩm của bà viết  trong quyển tuyển tập nào đó Lý Công Tui hổng có nhớ rõ. Ông nhà văn này có đưa cho Công này bài viết của bà Công tui  đọc thấy mà phát cười cho cái dốt nát về cách dùng từ của bà . Nôi dung của cốt chuyện bả kể về cuộc sống tráo trở gian ác của con người   và vì chỗ gian ác tráo trở đó nên ông trời cảnh cáo con người.  Bà viết như thế này: “ Cuộc đời là những đổi thay, tráo trở nào ai biết được nên ông Trời đã đặt cho nhân loại một danh từ kép” Nhân Gian” để cảnh cáo loài người nhưng chẳng ai biết sợ cứ thản nhiên hành động bất nhân gian để rồi  lãnh hậu quả tức thì….”  Lý Cò chú mày thấy đó! Bả có biết  dùng từ ngữ  gì đâu cho hợp với ý nghĩa của nội dung bả viết. Chú mầy thấy không bả dùng từ sai bét ráo trọi, thay gì chỗ đó người ta phải dùng là “ gian ác” chứ sao dùng là “ Nhân Gian”. Thật hết thuốc chửa . Vậy mà có một nhà văn “ trùng tên với đứa con gái  con ba vợ nhỏ của ông cò Quận 9” ( trong tuồng cải lương ông cò Quận  của Hà Triều Hoa Phượng)   ở bên Tây hay Tàu gì đó khen văn của bà ngang hàng với nhà hai nhà văn lớn  có chân trong Tự Lực Văn Đoàn là Nguyễn Thụy Vũ và Nguyễn Thị Vinh (sic) . Thật buồn cười . Chú mày có biết không! Sao vụ ông nhà văn lão thành lên tiếng về việc bà viết văn dùng sai từ ngữ thì bà phản pháo ông nhà văn này liền. Bà tuyên truyền khắp với mọi người : vì lão nhà văn này dê bả, bả hổng chịu nên bịa chuyện nói xấu bả. Chú mày có thấy cái lưỡi của con mẹ này ghê gớm không? Chuyện trắng nói đen vàchuyện đen đổi thành trắng dễ dàng. Vậy mà nhiều tay già ở xứ  San Hô Dê này cũng nghe đấy  chứ! Già lú lẩn nghe theo lời đường mật thì không đáng trách lắm!  Thật đáng trách là thằng nhà báo nào đó nó ăn thứ gì mà ngu muội để bả dụ khị và cứ sa vào lưới nhện của bả mới thật là khốn nạn chứ! 
Không biết Lý Cưỡng, Lý Cu và chú mày biết không chứ tao mới vừa nghe , và đọc thấy trên  diễn đàn điện tử thấy tên Việt Hải Nào đó phản kháng chửi bả quá trời  vì bả vu khống tên này làm văn học ăn tiền. Tên này tức làm cho bả một phát rât nặng . Tên này moi ra cái vụ bà ta muốn dành  chức “ Văn Đàn Trưởng “ của Đặc  San Đồng Tâm Bắc Cali  nên mới nói xấu đời tư của con ghệ trẻ BL cho hai tên lãnh đạo Đồng Tâm biết . Mong hai tên này  rút lại quyết định cử con ghệ trẻ làm Văn Đàn Trưởng  mà trao chức này cho bà ta . Nhưng hai tên này đâu có nghe lời du khống của bà mới phóng lên internet chơi bà tới bến , bà bị ê mặt  mà lại còn bị con ghệ trẻ BL thưa ra tòa . Nghe đâu tên Việt Hải cũng sắp sửa đưa bả ra tòa nữa vì tội mạ lị ông ta.
Lý Cưỡng hỏi: Bộ Văn Đàn Đồng Tâm nổi tiếng và ghê gớm lắm sao mà bả tranh giành ?  Lý Công nói: Có cái quái gì đâu mà tiếng tăm. Mỗi năm chỉ ra một lần  quyển Đặc San chứ phải là một tờ báo đâu mà lại tranh giành quyền chức. Chỉ có hạng người như bả thuộc loại hám danh , hám lợi mới tranh giành như vậy chứ ai ai có trí óc và có tài năng mà làm như thế.
Trước đây bả đã bị nhiều người đánh trên diễn đàn vì tính “hách xì xằng” của bả . Bả dựa vào người khác để làm cho nổi tiếng nổi tăm. Có người cho rằng bả là “ con ếch  mà muốn thành con bò” . Câu này ý họ muốn nói bả không có tài cán gì ráo trọi, và lại nữa trình độ học vấn quá thấp mà lại muốn làm “ mẫu nghi” thiên hạ nên người ta muốn giáo dục bả để bả trở thành người tốt . Nhưng bả không bao giờ biết lẽ phải là gì . Nên họ dần dần tránh xa bả. Chỉ có thằng nhà báo lọt tròng té nổ nào đó  nó đui nó mới không thấy cái thủ đọan và cái nết xấu xa  của con mẻ nó mới ủng hộ con mẻ để con mẻ ưởng mặt với đời.
Lý Cu hỏi. Theo anh Lý Công thì vụ kiện của con ghệ trẻ BL kiện bả có kết quả không?
Lý Công: Hẳn nhiên là có . Nói xấu đời tư của một người  là không được , vì  luật định . Hậu quả sẽ bị phạt tiền tùy theo mức án, nếu không bị phạt tiền hiệu quả nhỏ nhất là tòa buộc phải xin lỗi kẻ mình nói xấu và trang trải chi phí các án phí. Nhưng cái điều đó cũng không quan trọng bằng xúc phạm đến dân tộc tính . Những người ngoại quốc họ biết chút  ít về ngôn ngữ Việt, thì họ sẽ nghĩ gì về “tính dân tộc”cuả ta?.. Lý Cưỡng hỏi : 
Lý Công nói: Người ngọai quốc sẽ nghĩ xấu về tính dân tộc và cho rằng người Việt chưa đạt đến trình độ văn minh. Thích hay nói bèm kẻ khác vì không hiểu về luật pháp. Bất đắc dĩ lắm mới kiện tụng. Nhưng các ông thấy không, người Việt của mình thường hay bị kiện tụng nhau hoài bởi vì trình độ luật pháp còn kém cõi. Kiện tụng  thì giữa nguyên đơn và bị cáo cũng không có lợi gì  mà người hưởng thụ là luật sư và các nhà làm luật. Tuy nhiên vì không thể hòa giải nên cũng có sự kiện tụng để biết rõ trắng đen. Các ông còn nhớ cái câu chuyện “BA CON RẬN ĐI KIỆN” KHÔNG?.Nếu các ông không nhớ tui kể cho mà nghe.Câu chuyện được Hàn Phi Tử viết như vầy: “Ba con rận cùng hút máu một con lợn,tranh nhau ăn,đem nhau đi kiện.Một con rận khác gặp hỏi:
-Ba anh kiện nhau việc gì thế?
-Ba con rận đáp:Chúng tôi kiện nhau vì tranh nhau một chổ đất màu mở.
-Con rận kia mới nói:Tôi tưởng các anh chẵng nên tranh lẫn nhau thế làm gì.Các anh chỉ nên lo đến con dao của người đồ tể giết lợn ,ngọn lữacuả bó rơm thui lợn mà thôi. Ba con rận nghe ra,biết là sự dại nên không đi kiện nữa,cùng nhau quần tụ ,làm ăn với nhau,dù no ,dù đói,cũng không bỏ nhau.Con lợn thành ra mỗi ngày một gầy, người ta không làm thịt cứ để nuôi ba con rận,nhờ thế mà no đủ mãi.
Sau khi kể xong ,Lý Công bèn hỏi “Có phải người cùng một xứ mà tranh giành lẫn nhau cái lợi trước mắt, không nghĩ gì cái việc lâu dài cho toàn thể ,thì trí khi thật không bằng mấy con rận nói trong truyện này.Tranh cải nhau, đánh nhau ,kiện nhau ,thì oan oan tương kết, lợi chẵng thấy đâu,chỉ thấy hại,cho một mình và lại hại cho cả đàn,cả lũ nữa.Sao không biết:Sâu đục cây ,cây đổ thì sâu cũng chẵng còn:Trùng hại vật,vật chết thì trùng cũng hết kiếp.
Trong trường hợp bà ghệ già quá hỗn láo cô ghệ trẻ chịu hết nổi thì có thể có kiện tụng , nhưng theo Lý Công thì người đồng hương, cùng chung một hoàn cảnh sống tạm dung trên xứ xở của người,không biết đoàn kết thương yêu nhau , giành giựt nhau từng những quyền lợi nhỏ, để cho kẻ thù mượn dao “đồ tể”tiêu diệt thì thật ư là không ngu muội lắm sao?”
Các ông có đồng ý với Lý côngnày không nào?.

Duy Văn _ Hà ĐìnH Huy



GIỌT BUỒN

Duy Văn - Hà Đình Huy

Tôi trở về nguyên thân làm dã thú
Gọi tên em qua hơi thở nhọc nhằn
Tôi bây giờ nước mắt chảy rưng rưng
Về phố nhỏ tìm em đâu có mặt!
Loài cỏ cây mang lời ca của đất
Tôi đang người mang nổi khổ thâm niên
Miền thời gian mang nếp trán ưu phiền
Tôi xua đuổi  thân tôi về hoang dã
Em bé bỏng mang sắc hoa mùa hạ
Chiều lên đi hoa tóc nở bông vàng
Dòng suối xưa đem nước ngọt đi hoang
Ngày tháng lẻ tôi về thương kỷ niệm
Chuyện mình đó ! Thôi bây giờ khâm liệm.
Nói năng gì ? Nói năng gì được hởi em?
Trời mùa đông con nước chảy êm đềm
Tôi chiêm nghiệm nghe giọt buồn rõ xuống
Thành phố đó, có ai thèm chiêm ngưỡng
Khi tôi về mở mắt chịu lưu thân
Khi tôi về qua mấy nẻo phân vân
Đêm thị trấn trần truồng nghiêng mặt ngủ.

Duy Văn - Hà Đình Huy

BUỔI GIAO MÙA

Duy văn - Hà Đình Huy

Tôi viết cho em bài thơ tình sử
Buổi giao mùa hôm đó hôm nay
Trời SanJose, trời thiếu mưa bay
Em cuối mặt , em âu sầu buồn bã
Tình trung niên, trôi trên khuôn mặt lạ
Hôn tóc người yêu tôi sẽ hẹn hò
Em nhớ nghe em, đừng sợ đừng lo
Thơ tôi viết là tình tôi ở đó
Cuối tháng năm nay, mưa xuân mở ngõ
Tôi mến thương  em, yêu mến người tình
Mắt xanh màu trái cấm nguyên trinh
Tôi sẽ nguyện cầu linh hồn tác hợp
Mắt trắng, đẹp hoài mây xanh lớp lớp.
Tôi điệp lời thơ tình sử trung niên
Trời SanJose, đẹp lắm người yêu ơi
Đừng cuối mặt thôi em đừng buồn bã

Duy Văn - Hà Đình Huy

LIÊM, SỈ

Duy Văn - Hà Đình Huy

“Liêm, sỉ là tính rất hay cuả loài người,vì người mà không liêm thì cái gì cũng lấy, không sỉ thì việc gì cũng làm . Người đến thế thì bỏ đi,không khác gì giống vật .Nhất là những bậc chủ trưởng việc nhà,việc nước mà vô liêm sỉ thì nhà phải suy bại,nước phải suy vong . Nghĩ cho kỷ thì Sỉ cần hơn Liêm, người không Liêm làm những việc bất nghiã, căn nguyên cũng bởi vô Sỉ mà ra . Đức Khổng Tử nói : “ Hành kỷ hữu sỉ ” nghiã là giử mình biết, làm sằng là xấu hổ . Còn Thầy Mạnh Tử nói : “ Nhân bất khả vô sỉ”, nghiã là người ta không biết xấu thì không được .Than ôi ! Thế mà ngày nay, nhân tình phản trắc, phong tục suy đồi, người ta quên cả Liêm, Sỉ không kể chi người thường thậm chí đến giới sĩ phu cũng chan chán như thế” .Người bình dân thường ít học lắm lúc vì không hiểu triết lý, cơ căn đời sống cuả con người nên có đôi khi sai phạm Người đời thường có cái nhìn thông cảm hơn và dễ tha thứ . Cái nhóm người mớithật đáng trách là giới khoa bảng . Thật vậy, qua nhiều thời kỳ lịch sử đã cho thấy đa số những kẻ có học thức cao thường hay có cách xử thế “ chệch hướng” .Thời phong kiến có Trần ích Tắc .Thời Pháp thuộc có Hoàng cao Khải, Tôn Thọ Tường …..Trong thời gian chiến tranh Quốc và Cộng có biết bao kẻ sĩ vì không giử được tính Liêm Sỉ đã đem thân làm nô tài để giúp cho kẻ ngoại bang thực hiện ý đồ xâm lược. Đó là lớp kẻ sĩ “cõng rắn cắn gà nhà” theo kiểu “thực dân phong kiến” 
Ngày nay, với một nền văn minh hiện đại con người đã có những cỡi mỡ về nhận thức mà hiện nay lại còn có những kẻ sĩ loại “sâu đo,” “khom lưng mỏi gối” dâng những kế sách, lập kế hoạch chỉ vẽ, nối giáo cho bọn tài phiệt ngoại nhân đánh phá sự sống yên lành từng lâu nay cuả cộng đồng ngừơi việt tị nạn. Những con người này tạo cơ hội cho ngoại nhân miệt thị đủ điều dân ta . “Nào là thứ ăn cắp mặc dù chỉ ăn cắp báo…” Kẻ ngoại nhân đã vô liêm sỉ với dân ta đã đành rồi ! Nhưng nhóm người việt “cong lưng chuyên nghiệp” lại có quá ư vô liêm sỉ hơn chủ cuả chúng .Vì lẻ rất rõ ràng, khi tên Dê ha Rít chủ tờ “ Vụt mẹ quăng đi ” (nói theo âm đọc lẹ Việt Mercury ) đã la hoán lên có kẻ đã ăn cắp báo cuả hắn ta từ các thùng quảng cáo …” Trong khi tư cách và việc làm tờ báo cuả hắn đã xâm phạm trắng trợn đến quyền lợi sống còn cuả cộng đồng người Việt . Cái tội cuả hắn đáng bị xử giảo nơi công đường, mà hắn vẫn còn trân tráo đến mức đó! Nhưng người Việt vì vốn tính dĩ hoà và truyền thống bác ái lâu đời nên đã đôi khi cảm thông với thái độ trân tráo theo kiểu văn hoá cuả hắn .Đáng trách hơn là sự trân tráo cuả các cu cậu “Da nghệ mũi tẹt ” mà lại tập tễnh theo kiểu văn minh “trân tráo ”cuả Dê ha Rít . Mỗi ngày cứ cố tình lấy dây thừng cột bao tữ cuả dân Việt tị nạn lại .Gần đây số báo 24 xuất bản thứ sáu,ngày 9/7/99, với đầu đề “Tại sao không dứt được vụ làm gia công ?” .Tờ báo “Vụt quăng đi ”ngòm ngó đến khiá cạnh cuả người dân sống bằng nghề điện tử lâu đời tại thung lũng hoa vàng này,trong đó có đa số dân Việt tị nạn .Tờ “Vụt quăng đi ” đã mở đường vạch mé cho các nhà làm luật Tiểu Bang để ý đến lãnh vực này: “Việc lắp ráp những sản phẩm kỷ nghệ tại nhà được trả tiền theo lối gia công,có thể vi phạm một cách đáng kể đến những đạo luật về lao động và an toàn,và làm suy yếu những tiêu chuẩn kiểm soát phẩm chất ”.Tưởng cũng nên nhắc lại nghề gia công điện tử tại gia nơi thung lũng hoa vàng này,đã giúp cho đa số gia đình người Việt tị nạn có được một đời sống ổ định nơi xứ người .Nếu như thời gian tới đây các nhà lập pháp Mỹ vì có sự thu thập quan điểm “đáng tin cậy ” nơi tờ “Vụt quăng đi ”này (vì những lời lẽ trong tờ báo này đượcxem như là một lời đề nghị ).Không biết điều gì có thể xãy ra,các nhà lập pháp Tiểu Bang sẽ có thể đưa ra một đạo luật có liên quan với sự việc trên bất lợi cho công việc làm ăn cuả người dân sống bằng nghề gia công như trên .Thì thử hỏi có bao nhiêu gia đình người Việt sẽ bị đổ vỡ, bao nhiêu sẽ trở nên thất nghiệp và kéo theo đó là sự ly tán,mất hạnh phúc . Cái tội ác này, sẽ thuộc về Dê ha Rít và nhóm Việt “lưng cong gối mọp.”
“Tuy vậy muà đông rét mướt cây Tùng, cây Bách vẫn xanh, mưa gío tối tăm gà trống vẫn gáy .Đời trong hôn mê, vẫn có người tỉnh .Chúng ta vẫn tin tưởng các bậc sĩ phu các bậc trưởng thượng,và nhất là thân nhân cuả cu cậu “ chủ viết” tờ “Vụt quăng đi ”nên có chương trình gia huấn lại với “nhóc tì ”cuả mình để đừng quấy khổ thêm cho người đồng loại nữa .Câu chuyện sau đây có thể là một bài học đáng suy gẫm : “Một viên quan nói với ông Nhan Chi Suy. Tôi có đứa con 17 tuổi học đã thông. Tôi cho nó học tiếng nước Tiên Ti,tập gãy đàn tì bà, lớn lên theo hầu đám công khanh, thế thì nào rồi cũng được sung sướng .Nhan Chi Suy nghe nói, nín lặng không trả lời, sau về nhà bảo con cháu rằng : “Người này dạy con lạthay. Như ta, nếu học cách ấy, dù được phú quí đến đâu ta cũng không mong cho các con vậy ”.
Những kẻ mất hết liêm sỉ, chỉ biết chăm chăm,xu thời hay nịnh đời xem câu chuyện này,nghĩ chẳng đáng thẹn lắm ru!

Duy Văn - Hà Đình Huy

TÌNH CHO EM

Duy Văn - Hà Đình Huy

Tôi viết tình tôi trên trang giấy nhỏ
Mùa xuân nay năm mươi tuổi rồi em!
Mang tâm tư, của một kẻ tha phương
Hận vong quốc , ngày đêm lòng vằng vặc

Những mùa xuân chảy dài trên tóc bạc
Không có em, không nắng ấm quê nhà
Sống cuộc đời, trong vật chất xa hoa
Nhưng thiếu hẵn , sự mặn mà quê mẹ

Anh vẫn níu , niềm tin trong lặng lẽ
Mùa xuân về, mùa quang phục quê hương
Gặp lại em, nơi đất mẹ thân thương
Có nước mắt , có nụ hôn nồng thắm

Xuân ở đây, không có em – thầm lặng
Nắng cũng buồn, gió vẫn nặng – se lòng
Với tâm hồn mang nhiều nỗi thương mong
Xin cho gởi tấm lòng thương tổ quốc.

Duy Văn - Hà Đình Huy

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2015

ĐÒI LẠI HOÀNG – TRƯỜNG SA

Duy Văn - Hà Đình Huy

Trời đã phân minh- định rõ ràng
Đất Nam là phải của dân Nam
Không ai có thể  vào xâm lấn
Mạng phải đền thôi chớ ngỡ ngàng

NGÀY XƯA!? NGÀY XƯA! ?
VUA- DÂN ĐÁNH GIẶC

Ngày xưa Hưng Đạo đánh quân Nguyên
Nhiều danh tướng giặc chết trận tiền
Thoát Hoan thoát chết chui vào ống (1)
Bí mật trốn ra khỏi đất liền

Đầu Xuân Nguyễn Huệ diệt quân Thanh
Đại đế Quang Trung phá tan tành
Hơn hai mươi vạn quân cướp nước
Tôn Sĩ Nghị thành tướng bại danh

Mười năm kháng chiếng chống quân Minh
Lê Lợi làm cho giặc phải kinh
Chém đầu hai tướng Hanh và Liễu (2)
Cả đám Minh nô thấy giật mình

Còn nhiều nữa những tấm gương
Tổ tiên dân Việt rất phi thường
Bà Trưng, bà Triệu trừ Nam Hán(3)
Tô Định nhiều  phen hồn xuất dương

Đẩy lùi quân địch khỏi biên cương
Ngô Quyền uy thế một đại vương
Bạch Đằng cọc nhọn đâm tàu giặc
Thây chết ngổn ngang khắp mọi phương

Lịch sử  Việt Nam đã chứng minh
Qua nhiều triều đại chẳng làm thinh
Khi quân Tàu đến và xâm chiếm
Đất nước yêu thương của dân mình

NGÀY NAY
TẠI SAO!? TẠI SAO? VÀ TẠI SAO!?
 CHÍNH QUYỀN CỘNG SẢN VIỆT NAM
LẠI LÀM NGƠ?!!!

Cộng sản Việt Nam lại làm ngơ
Để cho Tàu cộng chiếm cõi bờ
Đem quân chiếm cứ hai hòn đảo
Trường – Hoàng đất nước ta trước giờ

Lại còn bắt bớ những người dân
Yêu nước thương nòi quyết xả thân
Biểu tình chống lại loài quỹ dữ
Đem bỏ tù lao để chết dần

Hởi toàn dân Việt hãy đứng lên
Ơn nhà, nợ nước phải báo đền
Cùng nhau tống cổ quân cướp nước
Ra khỏi quê hương- hãy vùng lên

Đứng lên - đứng lên- đồng bào ơi!
Trẻ già, trai gái khắp mọi nơi
Đánh Tàu diệt Cộng đòi hải đảo
Giữ nước non ta đến muôn đời.

DUY VĂN

-  HÀ ĐÌNH HUY

(1)        Thái Tử Thoát Hoan
 của quân Nguyên Mông chui vào ống đồng
trốn về Trung Hoa.
(2)        Hứa Thế Hanh và Liễu Thăng
(3)        Quân Nam Hán cai trị Trung Hoa



ƠN CHA

Duy văn - Hà Đình Huy

Hằng ngày con đốt nén hương
Trên bàn thờ tổ tông đường Nguyễn Gia
Con nhìn di ảnh của cha
Ngậm ngùi nhớ lại xót xa trong lòng
Nhà nghèo bao nỗi long đong
Cha đi làm mướn ngoài đồng ruộng xa
Tháng lương không đủ tiền nhà
Cha cũng cắc củm mua quà cho con
Nửa khuya cha còn trên non
Đốn cây làm củi, tóm gom vác về
Đường truôn, đèo dốc sơn khê
Có nhiều cọp dữ tư bề bủa giăng
Heo rừng cùng rắn và trăn
Đường về cha phải nhọc nhằn mới qua
Sáng sớm vừa về đến nhà
Đưa con đi học ngoài xa- thị thành
Còng lưng xe đạp phóng nhanh
Con vào lớp học thực hành chữ nhân
Bây giờ con đã thành thân
Cha giờ cũng đã yên phần giấc mơ
Ngày xưa cha mong con thơ
Làm thầy giáo dạy trẻ thơ trong làng
Vì đời cha quá cơ hàn
Không được đi học làm quan với đời
Thân cha không chút thảnh thơi
Cha hy sinh cả một thời thanh xuân
Mùa Đông sương phủ đầy rừng
Nằm trong cái nóp(1) tưởng chừng tại gia
Khổ thân làm kẻ xa nhà
Thương con, thương vợ xót xa tâm hồn
Cần tiền cha phải bôn chôn
Làm ăn xứ lạ thân đơn một mình
Hàng năm đến mùa Phục Sinh
Nhà thờ Thiên Chúa rập rình tiếng chuông
Vẳng xa tiếng kinh giáo đường
Hòa theo ngọn gió tứ phương đưa về
Nhắc chừng những kẻ xa quê
Cho dù ngăn cách hương thề chẳng phai
Ơn cha cao tận non đoài
Tình cha biển rộng sông dài mênh mông
Con nguyền khắc cốt ghi lòng
Quyết tâm thờ phượng tổ tông muôn đời.

Duy văn - Hà Đình Huy

(1) cái nóp: một cái bao bằng vải, hay bằng đưng lát, người ta có thể chui vào trong thay mùng để ngủ.