Duy Văn - Hà Đình Huy
Khi còn yêu nhau,
anh đã thấy thái độ cuả em,
đối với anh, và anh đã nghĩ:

Bởi vì anh? vì em? hay vì ai đó?
Những dấu hỏi tình yêu vẫn muôn đời bỏ ngỏ
Tìm đâu câu trả lời!
Có thể một ngày mình sẽ xa rời...
Để lời hứa xưa rơi vào nơi quên lãng
Chỉ còn một người trong bóng chiều nhập nhoạng
Choáng váng nỗi đau
Có thể một ngày... mình không còn là của nhau
Ánh mắt cũ rồi cũng thành xa lạ
Thời gian cứ trôi mà dòng đời hối hả
Cả nỗi đợi chờ có thể sẽ quên đi
Có thể một ngày... cộng hết nỗi chia ly
Cũng chẳng đủ để hoà thành nước mắt
Cái nắm tay từng một thời rất chặt
Vậy mà rời nhau hờ hững thở dài!
Có thể một ngày... có thể lắm ngày mai
Nhưng điều đó mãi chỉ là "có thể"
Khi chúng mình đủ niềm tin hơn thế
Sẽ làm nên điều "không thể" trong đời.
Nhưng bây giờ “có thể” đã trở thành sự thật
Bây giờ những ngón tay đều lạc lõng dư thừa
Nhìn tội nghiệp như những thân dừa trên triền
biển
Và môi hôn thuở nào như đã biến
Mất hương thơm cuả hương vị mặn nồng
Ôi niềm tin thực tế đã xong
Thật phũ phàng và nhiều chua chát
Duy Văn - Hà Đình Huy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét