Thứ Tư, 29 tháng 4, 2015

MỘT CHÚT SUY TƯ



Duy Văn - Hà Đình Huy


Xa xôi quá ít trở về thăm lại
Saigon bây giờ có còn đẹp như xưa?
Bến Bạch Đằng êm sóng những chiều mưa
Con phà nhỏ vẫn sớm trưa đưa khách?

Đường Lê Lợi ngày đêm còn tấp nập?
Khách tìm vui rảo bước mỗi cuối tuần
Chợ Bến Thành đầy ắp khách du xuân
Thương xá Tax tưởng chừng nơi tiên cảnh

Chợ Lớn đó một góc đời tranh cạnh
Tiền của, bạc vàng, vững mạnh giàu sang
Nhớ ngày xưa Bảy Viễn ngang tàn
Mở sòng bạc, điếm đàng một cõi

Người Saigon quá nhiều trôi nổi
Biến cố nhiều phen, còm cõi chiến tranh!
Giặc Pháp, giặc Anh, Cộng sản hoành hành
Nhưng thành phố vẫn mang danh hòn ngọc

Saigon đó vẫn vươn lên tầm vóc
Hòn ngọc viễn đông danh tiếng một vùng
Nhớ ngày xưa người dân sống ung dung
Dù đất nước không cùng chung ý thức

Xa xôi quá ít trở về thăm lại
Saigon hôm nay chắc hoang dại hơn xưa
Chắc nhiều ổ gà lủng nước trời mưa
Và phố cũ Hàm Nghi thưa người bán?

Có một lần đến hỏi thăm người bạn
Rằng: Saigon nhiều nạn cướp giựt đường
Nạn mãi dâm trổi dậy khắp muôn phương
Trong ngõ hẻm, trên những đường tên tuổi

Saigon bây giờ ít may, nhiều rủi
Dân Saigon buồn tủi triền miên
Cán bộ, công an tham nhũng nhiễu nhương
Cướp sạch của thường dân, còn bắt bớ.

Duy Văn - Hà Đình Huy

ĐÊM THU NHỚ LẠI

Duy Văn - Hà đình Huy


Đêm thu về lòng bỗng nhiên se lạnh
Giữa phố buồn hiu hắt ngọn đèn khuya
Bước chân đi lòng những muốn nhớ về 
Nơi đất mẹ một khoảng trời hiu quạnh

Quê xứ núi nhớ những ngày vạch lá
Bắt ốc hương trong hốc đá chùa Hang
Không nước uống cả đoàn người khô khát 
Trẻ em nằm dưới trời nắng chang chang

Miệng há hốc phì phò hơi nóng rát
Trong phổi khô hơi thở nhạt nhẹ nhàng
Một đời người, một kiếp sống lang thang 
Với rừng núi bạt ngàn không tên tuổi

Đêm thu về nơi xứ người buồn tủi
Nhớ quê hương tàn rụi với thời gian
Quê xứ núi trăng vàng soi rừng thẳm
Chưa bao giờ ta một thuở về thăm

Trưa thu đến ta nằm trên phiến đá 
Dưới gốc da gần phần mộ cha già 
Học thơ mới chuẩn bị ngày thi tới
Mộng lãng du ta tung cánh chim trời

Người xứ núi đổi dời theo cuộc chiến
Ta cũng như người biền biệt xa quê
Bao mùa thu, bao nỗi nhớ vọng về 
Đau lòng lắm! Tái tê thân viễn xứ.

                 ( Đêm Thu 03)
       
Duy Văn - Hà Đình Huy

MIỀN ĐẤT TÔI YÊU





Duy Văn - Hà Đình Huy

Lâu quá rồi chưa dịp về thăm lại
Tây Ninh ơi, miền đất thuở tuổi thơ
Con suối năm xưa mẹ dẫn qua bờ
Đàn cá nhỏ nhởn nhơ theo dòng nước
Cũng nơi đây hơn ba mươi năm  trước 
Giặc cộng tràn về suối chứa thây người (1)
Xác chết phần nhiều dưới tuổi đôi mươi
Họ đã chết khi tay còn bị trói
Sau chiến tranh người dân đều trôi nổi
Người thì vượt biên, kẻ lại vào tù
Khổ vô cùng là các bậc chân tu
Bị hành hạ còn  phao vu phản động
Núi Bà Đen đã  một thời vang bóng
Cảnh đẹp nên thơ, sự tích nàng Hương (2)
Có trong sử của văn chương cận đại
Sông Vàm Cỏ Đông lững lờ trôi chảy
Góp phù sa đem lại sự phồn vinh
Vùng Long Hoa đất Thánh hữu sinh
Tòa Thánh đó "Bạch Ngọc Kinh" tại thế
Đạo Cao Đài của Ngọc Hoàng Thượng Đế
Mở tại Việt Nam Phổ Độ Kỳ Ba
Tam Giáo Qui Nguyên Hiệp nhứt một nhà
Toàn thế giới có một Cha kính trọng.
Hiếu Thiện, Phú Khương, Trảng Bàng, Khiệm Hạnh
Những địa danh lừng lẫy chiến công xưa
Miền đất tôi yêu giáp dọc Thủ Thừa 
Qua Bến Kéo gà trưa xao xác gáy
Quê hương tôi đo,ù một thời từng trải
Giặc đến nhà đàn bà phải ra quân 
Tết Mậu Thân Việt Cộng chết đầy rừng
Dưới họng súng Địa Phương Quân,Dân Vệ
Người dân quê tôi oai hùng lắm thế!

 (1) Vườn Điều tên con suối,thuộc xã Ninh Thạnh
Quận Phú Khương ,Tây Ninh.
(2) Bà Đen tên thật là Lý Thị Thiên Hương,quê ở 
Trảng Bàng , Tây Ninh.

Thứ Hai, 27 tháng 4, 2015

HÃY CÒN KỶ NIỆM

Duy Văn - Hà Đình Huy

Hai mươi năm rồi cách biệt nhau
Tuổi xuân ngày ấy vẫn ươm đào?
Quê hương nỗi nhớ xa nghìn thẳm
Em hãy còn yêu kỷ niệm nào?

Mùa nắng đốt đồng thơm khói rơm
Chuột đồng tuôn chạy khắp ruộng nương
Chộp năm ba chú xâu chùm lại
Bửa tiệc mừng cô Tú miệt vườn

Bửa tiệc mừng em đổ tú tài
Đơn sơ, vắng lặng chẳng có ai
Chỉ vài em nhỏ quanh trong xóm 
Và một mình anh dự tiệc dài

Sau buổi tiệc tan anh lên đường 
Về đơn vị mới lòng vẫn vương
Hình bóng em tôi ngày đãi tiệc
Chiếc áo bà ba – xẻ hở sườn

Miệt mài chinh chiến , tháng ngày quên
Cô Tú ngày xưa nay đã lên
Làm cô giáo dạy trường trung học
Cái thuở bút nghiên được báo đền

Thời gian lẳng lặng đã trôi qua
Biến cố tan thương của nước nhà
Dân Quân Cán Chính đều ly tán
Người chết trong tù , kẻ đi xa

Không còn gặp lại cô giáo xưa
Tình yêu chân chính nói sao vừa
Đời người âu cũng là số kiếp
Giờ chỉ còn ta với đêm mưa

Duy Văn - Hà Đình Huy

Vần thơ mừng sinh nhật


       Duy Văn - Hà Đình Huy

Viết cho em vần thơ mừng sinh nhật
Khi nắng vàng đang nhảy nhót trên cây


Giọt sương sớm khẽ giật mình thứ giấc
Đón niềm vui đong ánh mắt dâng đầy

Sinh nhật em anh ở gần mà như xa quá
Có hoa hồng, có bánh,nhưng chẳng có tiền nong
Lời thơ anh cứ ngây ngô, ngọng nghịu
Muốn nói nhiều mà lòng lại rưng rưng...

 Cứ mỗi sáng anh thấy mình hạnh phúc
Tin nhắn em mang lời chúc mỗi ngày
Lời dung dị nhưng thắm tình thân thiết
Miệng anh cười mà sóng mắt anh cay...

 Cám ơn em giữa dòng đời bận rộn
Vẫn không quên mang tới những niềm vui
Để anh thấy đời còn nhiều người tốt
Luôn bên anh chia sẻ những ngọt, bùi...

Gửi tới em những lời yêu thương nhất
Sự nghiệp em sẽ mãi rộng thênh thang
Thêm một tuổi thêm nhiều niềm vui mới
Chúc đường em đi luôn rực rỡ nắng vàng.
    
           San Jose  sáng 27/11/2012
              Duy Văn - Hà Đình Huy 



TA VẪN CÁM ƠN EM

Duy Văn - Hà Đình Huy


Dù sao đi nữa! Ta vẫn cám ơn em
Cho ta những ngày tháng dài đầy xác thịt
Để rồi:
Mới biết em là người đàn bà, không thuộc lý tưởng cuả tình yêu.
Mà thượng đế đã ban cho: nết na, dung hạnh, diễm kiều
Như bao phụ nữ  khác ,trên thế gian trần tục
Em chỉ có biết đắm mình trong nhục dục
Vật chất, lợi danh, và ảo tưởng hoang đường
Nói dối là phương châm, em sử dụng bình thường.
Như thực phẩm , đem nuôi sự sống!
Để đánh lạc hướng , những gì trung thực.
Mọi sự việc – mọi vấn đề – mọi lãnh vực
Hầu mưu cầu cho lợi ích riêng tư
Em là người đàn bà non kiến thức
Nhưng lúc nào cũng cao ngạo , kiêu căng
Lấy công sức người làm của bản thân
Thường  trách móc , và hay chê bai kẻ khác
Em xem mọi người như là cỏ rác
Chỉ có em, mới là một “ vĩ nhân”
Là thiên thần trong cửa trời tại thế
Có phải: 
Vì sống hoang tưởng nên em cho đời là dễ
Để đi “chài” một Từ Hải trong Kiều
Dang tay dài hứng chịu để được yêu
Hưởng cái xác thân “ Kiều” nhơ nhớp
Ta không nghĩ ,em hạng người ngu dột
Vì hư danh làm mất phẩm giá con người
Cuộc vui nào, cũng chỉ thoáng qua thôi
Không thể kéo dài cả đời trong cuộc sống
Thời gian qua đi, chỉ còn niềm ân hận
Khi tình người đã vuột khỏi tầm tay
Vì danh lợi, giàu sang chẳng khác mây bay
Đến lúc đó, em thở dài, à! Định số!
Kêu gào lên, trời ơi! Sao em khổ!?
Nghĩ lại đời mình, chỉ còn lại nếp da nhăn
Trên vầng trán một vết hằng ô nhục
Vì trong tình yêu, em không tròn chân phúc
Đĩ thoả – điêu ngoa – bắt bóng – chài mồi
Nên ông trời bắt phải đơn côi
Để trả nơ, phần đời em vay mượn
Dù em có kêu lên bốn phương, tám hướng
Cũng không tìm lại được một tình thương
Mà ngày xưa em vốn vẫn xem thường
Khi “tình” ï đã đi, không thèm  quay lại
Vì họ không muốn nhìn người đàn bà ngông  dại
Đã một thời làm băng hoại tình yêu
Bởi tính “ ma le” gian trá đủ điều
Hay “sô ốp” và thường hay “tự đại”
Không bao giờ biết tôn vinh sự thật
Nhưng dù sao đi nữa! Ta vẫn cám ơn em
Đã cho ta biết những tính tình quái dị ấy
Đó không phải là tính cuả người đàn bà bình thường
Có lẽ tính tình đó loài người không có!?
Nhưng dù sao đi nữa! ta vẫn cám ơn em
Cho ta những khoảng tình sóng gió trong đời.

DUY VĂN - HÀ ĐÌNH HUY
(Trích trong tuyển tập “ Nụ Cay” )
(1) EM = một danh xưng trung tính.



MÙA XUÂN NÀO CHO MẸ? ANYSPRING FOR MOM?


Thứ Tư, 22 tháng 4, 2015

TÔI THẤY, TÔI HIỂU, VIỆT NAM NGÀY NAY

Duy văn - Hà Đình Huy



TÔI THẤY:

Tôi thấy bộ mặt Sàigòn
Hiện nay đổi mới, nhưng còn chưa cao!
Nhìn những khách sạn năm sao
Nhà hàng “ vĩ đại” người vào người ra
Trung tâm “ thư giãn” mọc ra
Sang trọng tầm cỡ như là ở Anh
Vũ trường tráng lệ đua tranh
Giành giưt khách nhảy tung hoành hằng đêm
Nhiều trường tư thục mang tên
Danh nhân Anh – Mỹ lềnh khênh trên đường
Chương trình học cũng lạ thường
Tiền học phí đóng thảm thương dân thành
Mỗi tháng ngàn đô đành rành
Giai cấp nào đủ sở hành cho con?

TÔI HIỂU:

Tôi hiểu rằng các nơi nầy
Là nơi giải trí của bầy đảng viên
Ăn chơi phung phí xài tiền
Cùng con cái họ liên miên đêm ngày
Đến đây tìm gái đánh bài ,
Rượu Tây“ thư giãn” mỗi  giờ vài chai
XO, rượu ngoại  lai rai chuyện thường
Tiền tiêu đâu phải là lương
Tiền do tham nhũng mọi đường kiếm vô
Một đêm xài bứt ngàn đô
Đúng là quan chức “ cáo Hồ” thời nay
Vương tôn công tử (đỏ) cao tay
Còn chơi thuốc lắc tìm say cõi tình

TÔI THẤY:

Tôi thấy Sài - gòn người xe
Phố xá dầy đặc như khoe sự giàu
Nhiều cao ốc đẹp tường rào
Vật liệu nhập cảng đủ màu đỏ xanh
Bên cạnh nhà xí hội tanh
Cùng hố rác rưởi  bu quanh nhặng ruồi
Ngày đêm bay hơi bốc mùi
Đem nhiều dịch bệnh điềm xui dân lành
Hàng triệu tiếng động cơ hành
Ngày đêm phun khói xả nhanh lên trời
Khói xe làm nghẹt phổi thôi
Hàng năm cả triệu người nhồi máu tim
Hệ thống cống rãnh giữ nguyên
Mỗi khi mưa đến triền miên nước đầy
Ngập lụt đến nửa ngọn cây
Người  dân nhoi nhúc như bầy kiến hôi
Tiền ngoại viện trợ thừa vôi
Nhưng lại không thấy đắp bồi rãnh mương


TÔI HIỂU:

Tiền mất vì phải vào rương
Cán bộ cất kỷ vô phương đụng vào
Nhũng lạm làm cán bộ giàu
Xe hơi hàng ngoại đổ vào đầy kho
Hàng lậu Trung cộng tự do
Tràn ngập đất nước khổ cho dân mình
Chính quyền Việt cộng làm thinh
Không dám phản kháng lại đồng tình thêm
Thuốc lá ,bia lậu đi đêm
Cán bộ biên giới yếu mềm vì đô (1)
Trước kia “kháng chiến” tam vô (2)
Bây giờ “ độc lập” đi vồ của dân

Tôi hiểu Sài gòn chết dần
Bởi mốt nhậu – hút bình dân thượng thời
Giai cấp thống trị ăn chơi
Đảng viên, cán bộ nơi nơi đầy đàng
Già nhậu ,trẻ nhậu bò càng
Hút thì khỏi nói, toàn hàng Tây Âu
Ngày trước “ cán ngố” vùng sâu
Răng đen mã tấu một gầu thuốc rê
Bập phà cảm thấy đê mê
Nay là “ cán nhớn” lại chê thuốc lào
Craven- ba số lúc nào
Ở trong túi áo dạt dào hương thơm
Đi xe loáng bóng nguyên trơn
Mái tóc bạc thếch da mờn  mốc meo
Lộ nguyên chân tướng dốt nghèo
Nhà quê lên tỉnh eo xèo năm xưa

TÔI THẤY:

Tôi thấy hiện tượng tiếm công
Lộng hành ngang ngược dân phòng công an
Hối lộ tệ nạn lệ làng
Bất thành văn kiện, nhưng càng viên niên
Chiếm đọat một nửa công viên
Làm nơi bán phở, đổi tiền đô la
Chưa thỏa mãn lại xây nhà
Đây ông “cán bự” phải là thường dân
Công an cũng chiếm lấy lần
Lề đường trước mặt nhà dân phố nghèo
Xây ki  ốt  bán thịt heo
Bia rượu nhậu nhẹt, tiền cheo hốt vào
Chẳng xem luật pháp ra sao
Công an nhỏ lớn làm giàu bất lương
Đó là do đảng chủ trương
Còn ai mà dám xuống đường kêu oan

TÔI THẤY:

Tôi thấy nỗi khổ dân làng
Không nhà không cửa lang thang ngoài đường
Trẻ con không được đến trường
Bà già ông cụ rách bương áo quần
Chân tay lở loét phù sưng
Lê trên ván gỗ cầm chừng xin ăn
Nhiều người bươi rác khó khăn
Cả ngày mới kiếm được dăm thỏi đồng
Và vài  bịt  giấy  nylon
Đem về đi bán tiền nong độ ngày
Rất nhiều bé gái đắng cay
Hì hụt lao động cả ngày lẫn đêm
Nhiều em bán máu kiếm thêm
Nhưng cũng chẳng có đủ tiền nuôi thân
Khi bệnh duy nhất chỉ cần
Vài ba viên thuốc, cũng không tọai nguyền
Vào nhà thương chẳng có tiền
Bác sĩ, y tá đuổi liền  không cho
Ra trước bệnh viện nằm co
Rồi chết không biết  khổ cho phận người


TÔI HIỂU:

Con cháu cán bộ giởn vui
Quần áo phê phủ vú nuôi đàng hoàng
“Cóc” mà muốn học làm sang
Mang danh “ công tử” nghênh ngang  phá làng
Nhờ vựa váo ánh hào quang
Cha, ông đảng cộng lộng tàng che thân
Ngày xưa là lũ bần nhân
Ngày nay được dịp vét dần tóm thâu
Châm ngôn “ vơ vét” làm đầu
Miễn sao đầy túi ấm gầu hầu bao
Mặc kệ ai chết ra sao?


TÔI THẤY:

Tôi thấy được nơi thôn quê
Sau ngày Việt cộng đi về mươi năm
Người dân sống dưới trăng rằm
Điện đèn không có tối tăm mây mù
Đường sá ổ gà lu bù
Cầu tre lắc lẽo lật  vù người qua
Đời sống dân thực kém xa
Các nước châu Á như là Thái Lan
Cán bộ xã ấp nghinh ngang
Bọn họ là một ông hoàng ngày xưa
Gái tơ bắt ép chẳng chừa
Vợ ba vợ bốn con thừa con rơi
Dân làng nghe tới rụng rời
Miền Tây có gả cán Tơi  Cái Bè
Tên này mối lái buôn ghe
Buôn phụ nữ đóng bè sang Miên
Làm gái nhà thổ trường niên
Có em mười tuổi thân duyên chưa đầy
Còn nạn tìm chồng bên Tây
Đài Loan ,Trung Quốc họ bày nhiều chiêu
Khổ cho gái việt đủ điều
Phơi hết “ đồ quý” để chiều người xem
Và rồi để được làm quen
Một tên  già chát , tật nguyền đời chê
Vì tiền thân phải ủ ê
Chồng Hàn, vợ Việt thảm thê cuộc đời

Tội này không phải do Trời
Mà cũng không phải do người dân Nam
Tội này của bọn ác gian
Đảng Cộng sản Việt làm tan nước nhà
Thuần phong mỹ tục bể ra
Cái thứ “ khỉ đột “ chun ra  từ rừng.

Duy Văn - Hà Đình Huy