Thứ Năm, 16 tháng 10, 2025
Thứ Năm, 2 tháng 10, 2025
Cựu LS Nguyễn văn Định
Sept. 27, 2025
Mùa hè thường là thời gian ngườì ta tổ chức tiệc tùng hay họp mặt để nhũng người trong gia đình hay thân hữu có dịp gặp nhau để tình cảm được thăng hoa hơn. Do đó tổ chức nay cùng không ngoàì mục đích ấy.
Những môn sinh trong ban tổ chức muốn cho buổi họp mặt này cái tên đáng trân
trọng là “Chúc Mừng Tuổi Thọ GS. CANH” thay vì gọi la tiêc mừng sinh nhật vì ngày sinh nhật của ông là vào ngày khác.
Theo y muốn Chị Thu Tâm, con gái của GS Canh thì buổi gặp gỡ Thày-Trò được tổ chức ngòai tiệm để thể hiện lòng qúy mến đối với các môn sinh thân tình của ông. Nhưng GS Canh cho rằng họp mặt tại gia thì đúng theo truyền thống hơn.
TÌNH MÔN SINH & NGHĨA SƯ ĐỒ
Câu đối:
-TIỆC MỞ CÙNG NHAU MỪNG TUỔI THỌ
-TÌNH THƯƠNG KẾT TỤ TẠ ƠN THÀY
Đúng là tinh thần TÔN SƯ TRỌNG ĐẠO- kính trọng thày là một giá trị cao đẹp truyền thống của dân tộc.
GS Canh cho tôi biết ý niệm sơ khởi là một môn sinh Khóa 1, Vạn Hạnh là Mai văn Toản, dọn từ Wisconsin về Bắc California, muốn đến thăm. Nhân dịp này,Giáo sư nói rằng nhân dịp anh đến chơi, thì kêu tất cả con trai, con gái, con dâu,con rể Vạn Hạnh đến chơi, họp mặt cho vui.
Kế đó, Giáo sư nghĩ rằng các anh chị Vạn Hạnh đến không thôi, thì không đủ, nên
mời các anh chi cựu sinh viên Học Viện Cảnh Sát Quốc gia, những môn sinh rất
tận tụy, hết lòng đóng góp cùng với Giáo sư cho dân tộc từ 40 năm nay. Vắng mặt các anh chị ấy trong buổi gặp gỡ này là một thiếu sót. GS nhờ anh Nguyễn trung Cao đóng vai trò liên lạc và sắp xếp với các bên Vạn Hạnh và Cảnh Sát để có cuộc họp Thày Trò này. Như vậy là cuộc gặp mặt riêng tư này gồm 2 tập thể: Vạn Hạnh và Cảnh Sát vơi ông Thày là Giáo Sư Canh với mục đích là vui chơi, hàn huyên với nhau.
Theo tôi hiểu là nhà báo Nguyễn Trung Cao, Th.Tá Thaí văn Hòa, cựu Sinh Viên Học Viện Cảnh Sát QG, lúc đó Tổng Hội Trưởng Tổng Hội Cảnh Sát QG, Anh Phan hồng Long, Hội trưởng Hội Cựu Sinh Viên Vạn Hạnh là thành viên ở trong Ban Tổ Chức.
Phu trách ẩm thực gồm 2 con gái của gíao sư là ThuTâm, Kim Loan và con trai là Đức Huân. Phụ trách sắp xếp và điêù hành do Nhà Baó, MC Nguyễn Trung Cao, Đồng MC là Th.Tá Thái Văn Hoà và Th.Tá Ngyễn ngọc Thụy.
THAM DỰ:
Bởi vậy không khí có vẻ thân mật giống gia đình. Sau đó tôi đựợc biết là có một số môn sinh Vạn Hạnh đi xa không kịp tham dự nên xin hẹn gặp giáo sư vào bữa trưa Thứ Năm Sept. 25.
Qua vaì lần sinh hoạt tiệc tùng tôi chỉ biết trong nhóm môn sinh Van Hạnh có anh Khổng Trọng Hinh, một người hiền lành điềm đạm, trước 1975 anh là Thẩm phán,nhưng chưa 1 lần tôi được gặp mặt taị tòa. Anh Phan Hồng Long tôi được gặp đôi lần nhưng được nghe Giáo Sư nhắc tên nhiều vi anh là 1 trong những môm sinh rất năng động và hoạt bát, Th.tá Tháí Văn Hòa ngoaì chức danh Tổng Hội Trưởng Hội
Cưu Sĩ Quan Cảnh Sát Quốc Gia, Anh từng làm MC ‘chùa’, nhưng rất “Chuyên Nghiệp”.Trong các buôi sinh hoạt trước đây. Anh điều hành chương trình “Có lớp nang, bàì bản”, ăn nói dõng dạc và cũng là ngươì năng động và có trách nhiệm. Anh là 1 MC tuyệt vờì.
Đặc biệt là nhà baó Nguyễn Trung Cao, người rất họat bát, vui vẻ, năng động và đầy nhiệt huyết và cũng như một số anh em khác có tinh thần QG/DT cao độ, anh là ngừơì có tình có nghiã với anh em và thường xuyên quan tân tới sức khoẻ của giáo sư. Anh là ngườì có trách nhiệm, hoàn thành tốt những gì mà giáo sư cần anh gíup. Tóm lai anh là 1 trong những người mà tôi gặp và biết nhiều về anh. Anh là người mà tôi ngưỡng mộ.
Điều đáng ngạc nhiên hơn cả là có sự hiện diện của nhà Baó Duy Văn,và chị Vân Hằng của Đài TV Sống Thần. Tên anh, thỉnh thoảng, tôi được nghe Giáo sư nhắc đến và đôi lần tôi thấy tên anh trên mạng. Hôm nay họp mặt tôi cảm thấy vui được găp khi được anh tự giới thiệu. Nếu tôi nghe không lầm thì anh là cựu SV Vạn Hạnh, nhưng GS. Canh cho biết anh học Luật và sinh hoạt trong nhóm SV Luật Khoa với chức Tổng Thư Ký trong Ban Đại Diện LK, Sài gòn khi Giáo sư dạy tại đây.
Cũng có thể anh học cả hai trường chăng.
PHÁT BIỂU:
-LS Bích : MC giới thiếu LS Bích là chaú ruột của Giáo Sư lên giớí thiệu các người con của Giáo sư hiện diện là Thu Tâm, Đức Huân và Kim Loan, và tôi là bào đệ của Giáo sư.
-Anh Phan Hồng Long, Hội Truỏng, đại diện Hội Cựu SV Vạn Hạnh được giới thiệu lên phát biểu đầu tiên:
Anh Long trông còn trẻ, linh hoạt nóí năng dí dỏm. Anh tóm lược nhưng công lao của Giáo sư đã đóng góp cho Quốc gia dân tộc. Anh nhắc là GS Canh dậy tại Đai Học Vạn Hạnh, tai Đai Học Luật Khoa Sài gòn và Huế. Anh nói tiếp Giaó sư con đóng góp nhiều trong các sinh hoạt chính trị, nghiên cứu và in ấn nhiều tàì liệu và sách vở như cuốn sách Cộng Sản Trên Đất Việt, Bành trứơng Đế Quốc TC, nhắt là sách và ấn phẩm xâm chiếm biển Đông, cưỡng chiếm Hoàng Sa và Trường Sa cuả VN. Anh nói tiếp: Sự đóng góp của Gíáo sư qúa nhiều mà thời gian qúa it nên anh chỉ nêu ra một vài chi tiết thật đặc biệt. Đó là vào cuối thập niên 80 khi ắy Công Sản còn quá mạnh, CSVN đang say sưa chiến thắng miền Nam do CS Liên Sô gíup đỡ. Giáo Sư gíám sang Liên Sô, trung tâm CS thế giới để phản đối viện trợ tài chính của Liên Sô cho VC,
Anh nhờ hai chị lên “khán đài dã chiến” để Hội Cựu SV Vạn Hạnh trao tặng cho ông Thày một khung ảnh trong đó có 4 chữ viết theo lối ‘thư họa’ với Tước Hiệu “Lương Sư Hưng Quốc”
Cựu Th. Ph. Khổng trọng Hinh, cũng là cựu môn sinh Vạn Hạnh khóa 1, tiếp lời,khai triển ý nghĩa “tước hiệu” Lương Sư Hưng Quốc mà các môn sinh Vạn Hạnh dành cho Giáo sư Canh.
Đây quả thực là tinh thần “Duy Tụê” của Đại Học Vạn Hạnh.
-Cựu Th.tá Thái văn Hòa, đại diện Cựu Sinh Viên Học Viện Cảnh Sát Quốc Gia.Thiếu tá Hòa đã nói tới các đóng góp của Giáo sư Canh liên hệ “sự soi sáng” để có ảnh hưởng đến chính sách của chính phủ Hoa Kỳ và một số chính phủ khác trên thế giới đối với Cộng sản Việt nam và mặt khác phơi bày các âm mưu , các dã tâm
của bá quyền Trung Cộng xâm chiêm Biển Đông của Việt nam, làm bàn đạp xâm chiếm các quốc gia Đông Nam Á, ròi Nam Á tiến đến Phi Châu và âu Châu, có sự tiếp tay của Côg Sản Việt nam... Những công tác này đều có đóng góp tích cực, cụ thể của các môn sinh xuất thân từ Học Viện Cảnh Sát Quốc Gia, nơi đó Giáo sư Canh đã bỏ nhiêu thì giờ và tâm trí trong công tác giảng huấn...
Cám môn sinh tham dư gồm:
-AC Thái văn Hòa
-AC Nguyễn ngọc Thụy
-A. Nguyễn văn Dzũng
Rất nhiều các môn sinh vì đi xa, nên vắng mặt, và có vài anh chị khác bị bệnh bất thình lình vào phút chót không đến dự được.
Đặc biệt có một “ bình hoa Lan” to lớn của cựu Thiếu tá Nguyễn thị Thanh Thủy, ở Miền Nam California , gửi đến biếu Giáo sư. Môn sinh Thanh Thủy , tốt nghiệp Khóa 1, Học Viện, cựu Chỉ Huy Trưởng Biệt Đội Thiên Nga, đóng góp rất nhiều trong công tác chống lại Việt Cộng, nhất là cùng với các môn sinh khác và cả các
quan an ninh giúp cho Thủ Đô của Miền Nam Sài gòn được yên tĩnh. VC không còn biểu tình, chống phá như trước.Th. Tá Thanh Thủy là một nữ tù nhân dài hạn trong lao tù VC....
Rồi, MC Cao mời anh Ngô Văn Tân, Juris Doctor, Cưu Sinh Viên Đại Học Luật Khoa Saigon.Anh gia nhập Luật Đoàn Sàigon từ 1973, chưa kịp thi lấy bằng hành nghề chính thức để trở thành Luật sư thực thụ, thì VC chiếm Miền nam..Anh rất ngưỡng mộ và kính trọng giáo sư Canh về khả năng và đức độ. Do vậy suốt gần 50 năm nay, năm nào cũng đến kính viếng và chúc tết để tỏ lòng tôn kính. Anh cho biết anh đã tốt nghiệp Tiến Sĩ Luật (Juris Doctor) taị trường Đại Học Luật Hastings, ở San Francisco, một trường nổi tiếng của Hoa Kỳ là do GS Canh giới thiệu Anh vào học .
Trước khi kết thúc phần giứi thiệu, mờì quy thân hữu thưởng thức hai bai thơ Chúc Tuổi Thọ GS Canh và Vinh Danh Môn sinh Cảnh Sát và Vạn Hạnh” của tôi.
MỪNG THƯỢNG THỌ GS CANH &
VINH DANH CSQG và VẠN HẠNH.
Tiệc mừng tuổi thọ Giáo sư Canh;
Vì thế môn sinh mới họp hành.
Cảnh Sát giữ vững nền đạo lý;
Vạn Hanh cũng không thấy hổ danh;
Ngày xưa “trọng đạo*” là nguyên tắc,
Hiến tại “Tôn Sư *” thật khó khăn:
Hạnh, Sát vẫn duy trì đạo lý;
Trên đời họ đáng đựơc vinh danh.
Lời tình viết vội, nửa đêm 13/9/25
(Đã được sửa vaì chữ)
*Tôn sư học đạo .
LỜI TÌNH CỦA RIÊNG TÔI
Cảm tạ qúy anh đến góp vui;
Riêng tôi cảm thấy thật bùi ngùi
Các anh còn “Tôn Sư Trọng Đạo”
Dân tộc VN chửa thụt lùi:
Tôi tin Giáo sư rất xúc động;
Lòng ông cảm thấy thật là vui.
VânĐình-Nguyễn Văn Đính
Redwood Cali 9/14/25
TỔNG KẾT PHẦN PHÁT BIỂU
Trước tiên, GS. Canh tỏ lòng cảm ơn các môn sinh hiện diện đến dự và cả môn sinh vắng mặt, nhất là có môn sinh gửi hoa như chị Thanh Thủy, hay gửi bài thơ như môn sinh Trần bửu Giao.
Kế đến Ông đặc biệt nhấn mạnh đến các môn sinh Vạn Hạnh, với tinh thần “duy tuệ” của Đại Học Vạn Hạnh, dành cho Ông Thày một vinh dự “to lớn” là ghi “tước vị “LƯƠNG SƯ-HƯNG QUỐC” cho ông. Bốn chữ này lồng trong một khung ảnh để biếu Ông. Giáo sư cho biết rằng ông không dám nhận cái vinh dự đó, vì lễ trí tuệ của ông còn quá hạn hẹp, đức độ cũng chẳng bằng ai.
Ông tóm lược vài sinh hoạt quan trọng của ông ngay từ khi tới Mỹ, với sự đóng góp to lớn, vô giá của Cựu Sinh Học Viện Cảnh Sát QG, thí dụ như thành công vượt mực mà một nhà ngoại giao lão thành Gia Nã Đại đã mô tả trong một chuỗi e-mail, được cựu Đại tá Castagnetti viện dẫn trong bài nói chuyện của Ông tại San Jose vào tháng 5 năm 2023.
Giáo sư có điểm qua tình hình đất nước hiện tại và kêu gọi các môn sinh của ông đặc biệt lưu tẩm đến sự tồn vong của dân tộc, và tập trung vào công tác xây dựng một thế hệ tương lại để đóng góp vào công việc xây dựng một Việt nam hùng mạnh. Đã có dấu hiệu hé mở cho thấy VN trở thành một nước có tự do, không CS.
SAU KHI ĂN TRƯA.
Trước khi ban nhạc bắt đầu, Th. Tá Hoà đọc bàì thơ của Th.Tá Bưủ Giao gửi đến chúc tuổi thọ GS Canh. Bài thơ Thât Ngôn Bát Cú Đường Luật rất chuẩn và đầy ý nghĩa. Rất tiếc tôi không có bản thaỏ để in vào đây để thân hữu thưởng thức.
au đó ban nhạc vườn bắt đầu. Ca hát do các môn sinh trình diễn. Nhạc đệm do anh Quang, con rể của Đại học Luật Khoa Sài gòn đảm trách. Trong tiết mục này có anh chị Phan Hồng Long và cháu trai là Phan hông Lâm thổi kèn Saxon. Ngoài ra có sự tham dự của anh Duy Văn, và vàì “Ca Sĩ” nữa tôi không biết tên.
Cám n tất cả moi người . Buổi họp mặt “ Tình Môn Sinh -Nghĩa Tư Đồ” mang bản sắc dân tộc, rất độc đáo nằm trong triết lý giáo dục truyền thống cao đẹp của dân tộc, và không thấy có ở bất cứ đâu - hải ngoại, kể cả trong nước và kết thúc lúc 3g00 chiều cùng ngày.
Luật Sư Nguyễn văn Định
Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2025
Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2025
Thứ Ba, 12 tháng 8, 2025
Thứ Năm, 7 tháng 8, 2025
Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2025
NGƯỜI ĐÀN ÔNG CHỞ CÔ GÁI ĐI NHỜ XE
Jacob nín thở khi nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, toàn thân như ngừng lại. Tim anh hẫng một nhịp, và một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Trên màn hình, một banner tin nóng cuộn ngang phía dưới, nhưng chính bức ảnh mới thực sự khiến anh sững sờ.
Bức ảnh là một cô gái trẻ với mái tóc đen và nụ cười dịu dàng—khuôn mặt cô không thể nhầm lẫn. Sự nhận ra ấy khiến anh sợ hãi như bị điện giật, một nhận thức đột ngột và kinh hoàng khiến mạch anh đập nhanh. Người phụ nữ trong ảnh không ai khác chính là Lena, chính là người anh đã đón về chỉ vài giờ trước.
Khi bản tin tiếp tục đưa tin cập nhật và chi tiết về sự mất tích của cô, tâm trí Jacob quay cuồng trong sự hoài nghi và sợ hãi. Mức độ nghiêm trọng của tình hình bắt đầu ập đến, khiến anh cảm thấy tê liệt và choáng ngợp trước diễn biến kinh hoàng của sự việc.
Anh tận hưởng sự tĩnh lặng, tận hưởng cơ hội hiếm hoi được đắm mình trong sự tĩnh lặng và cô đơn của buổi chiều. Jacob là một người đàn ông tìm thấy sự hài lòng trong những điều giản dị của cuộc sống. Là một thợ máy chuyên nghiệp, anh yêu thích nhịp điệu đều đặn của công việc, dành cả ngày ở thị trấn nhỏ Rosewood, nơi tinh thần cộng đồng mạnh mẽ và thân thuộc.
Với người ngoài, cuộc sống của anh có vẻ giản dị hoặc khiêm tốn, nhưng đối với Jacob, đó chính xác là những gì anh muốn và cần. Sau một tuần đặc biệt khó khăn với những lần sửa chữa đầy thách thức và nhiều giờ liền làm việc trong gara, Jacob cảm thấy mình cần được nghỉ ngơi khỏi môi trường thường ngày.
Một người đi nhờ xe. Thật bất thường khi thấy ai đó đứng ở đây; đoạn đường này rất hẻo lánh và chỉ dẫn đến những ngôi làng nhỏ, ít người biết đến mà hầu hết mọi người thường bỏ qua. Bản chất biệt lập của khu vực này đồng nghĩa với việc rất hiếm người qua lại, và việc nhìn thấy ai đó bên đường là một hiện tượng đáng chú ý.
Trang phục của cô đơn giản nhưng đặc trưng - một chiếc váy hoa kết hợp với áo khoác denim. Khuôn mặt cô ẩn hiện một phần sau cặp kính râm quá khổ, càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn cho vẻ ngoài. Mặc dù ăn mặc giản dị, nhưng có điều gì đó trong dáng đứng của cô - một vẻ mong manh và dễ bị tổn thương - đã khơi dậy bản năng bảo vệ của Jacob.
Cô do dự một lúc, mắt nhìn khắp bên trong xe như thể đang cân nhắc kỹ lưỡng các lựa chọn. Sau một thoáng ngập ngừng, cô khẽ gật đầu và nói: "Vâng, làm ơn. Tôi đang cố gắng đến trạm xe buýt ở Whistletown."
Bến xe buýt ở Whistletown là một công trình khiêm tốn, chỉ là một trạm dừng chân nhỏ với một chiếc ghế dài và một bảng giờ xe buýt đã mờ nhạt. Nó chỉ phục vụ một số ít du khách đi ngang qua khu vực này, cung cấp một dịch vụ tối thiểu nhưng cần thiết cho những ai cần.
Khi cô bước lên xe, Jacob cảm thấy một mục đích mới. Anh quyết tâm giúp người phụ nữ trẻ này đến đích an toàn. Người phụ nữ ngồi vào ghế, ôm chặt một chiếc ba lô nhỏ vào ngực như thể nó chứa một vật gì đó rất quan trọng.
Không khí trong xe tràn ngập một sự im lặng gần như hữu hình, dày đặc sự căng thẳng không nói nên lời. Dường như cả hai đều đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, sự im lặng giữa họ ngày càng rõ rệt.
"Rất vui được gặp cô, Lena," Jacob đáp lại, vẫn giữ giọng điệu ấm áp và thân mật. "Cô là người ở gần đây à?" Lena lắc đầu, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ khi cô đáp: "Chỉ đi ngang qua thôi."
Sự im lặng trở lại, chỉ bị gián đoạn bởi tiếng lốp xe đều đều trên đường và tiếng gió xào xạc thỉnh thoảng thổi qua cửa sổ đang mở. Khi họ đến gần Whistletown, Jacob không khỏi để ý thấy Lena cứ nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, như thể có ai đó đang bám theo cô.
Khi họ lái xe dọc đường, ban ngày dần nhường chỗ cho màn đêm. Mặt trời lặn dần, phủ một lớp ánh sáng vàng rực lên cảnh vật trước khi cuối cùng khuất hẳn dưới đường chân trời. Bầu trời chuyển sang một màu tím thẫm như nhung, điểm xuyết những vì sao lấp lánh đầu tiên của buổi chiều.
"Đến nơi rồi," Jacob nói, giọng anh mang theo một chút quyết định khi anh liếc nhìn Lena. Cô quay sang anh, nét mặt dịu lại khi nở một nụ cười gượng gạo nhưng chân thành. "Cảm ơn anh, Jacob. Em thực sự rất cảm kích," cô nói, giọng nói tràn ngập lòng biết ơn chân thành.
"Không vấn đề gì," anh đáp, nhìn cô mở cửa bước ra. Trạm xe buýt trông tối tăm, vắng vẻ và hiu quạnh. Jacob quay sang Lena và hỏi: "Cậu có chắc là xe buýt sẽ đến vào giờ này không? Trạm này trông có vẻ bị bỏ hoang."
Khi cô khuất dần trong bóng tối, một cảm giác bất an kỳ lạ bao trùm lấy anh. Cứ như thể cuộc gặp gỡ thoáng qua đã để lại một Jacob không thể phai mờ trong tâm trí anh, và những câu hỏi chưa có lời giải đáp về tình hình của cô bắt đầu xoáy vào suy nghĩ của anh.
Khi Jacob lái xe vào đường lái xe và đỗ xe, bầu trời đã chuyển sang một màu đen kịt, với những ngôi sao rải rác như những chấm nhỏ lấp lánh. Bóng tối yên bình của màn đêm dường như bao trùm mọi thứ trong sự tĩnh lặng tĩnh mịch.
Anh thả mình vào chiếc ghế bành thoải mái, một cảm giác nhẹ nhõm quen thuộc tràn ngập khi anh ngồi xuống. Với tay lấy một lon bia lạnh từ tủ lạnh, anh mở nắp với một tiếng xì xì thỏa mãn và nhấp một ngụm dài sảng khoái. Thở dài mãn nguyện, Jacob với tay lấy điều khiển từ xa và bật tivi.
Anh lơ đãng nhấp một ngụm bia, suy nghĩ bắt đầu trôi dạt, thì đột nhiên, một thứ gì đó trên màn hình thu hút sự chú ý của anh. Giọng nói của người dẫn chương trình trở nên rõ ràng hơn, át đi tiếng ồn xung quanh của chương trình phát sóng.
Giọng nữ phóng viên nghiêm nghị khi cô kể lại câu chuyện. "Các nhà chức trách đang tìm kiếm Lena Taylor, một nữ diễn viên nổi tiếng đã mất tích trong 48 giờ qua. Được biết đến với vai diễn trong một số bộ phim bom tấn, Taylor được nhìn thấy lần cuối khi rời khỏi một khách sạn trong thành phố trong hoàn cảnh bí ẩn. Gia đình và bạn bè của cô vô cùng lo lắng cho sự an toàn của cô."
Toàn bộ sự chú ý của anh đổ dồn vào tivi, nơi một khuôn mặt quen thuộc đang được phát sóng. Cái tên "Lena Taylor" hiện lên trên màn hình, kèm theo một loạt các tiêu đề khẩn cấp và cảnh báo tin tức nóng hổi. Tim Jacob đập thình thịch trong lồng ngực khi anh nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình.
Làm sao anh lại không nhận ra cô ấy? Hình ảnh trên màn hình khớp với người phụ nữ trẻ anh đã đón trước đó, mái tóc đen và những đường nét thanh tú không thể nhầm lẫn. Jacob cảm thấy một cảm giác hụt hẫng khi những mảnh ghép của bức tranh bắt đầu khớp với nhau.
Nhận thức này ập đến Jacob với một làn sóng sợ hãi lạnh lẽo. Tâm trí anh quay cuồng với những khả năng đáng sợ - điều gì sẽ xảy ra nếu có chuyện gì đó xảy ra với Lena sau khi anh thả cô ấy xuống? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy gặp nguy hiểm nghiêm trọng, hoặc tệ hơn?
Khi những suy nghĩ bất an này chạy qua tâm trí anh, chuông cửa đột nhiên reo lên, âm thanh sắc nhọn xé toạc bầu không khí căng thẳng dày đặc trong phòng. Tiếng động đột ngột khiến anh giật mình thoát khỏi cơn hoảng loạn đang dâng trào, tim đập thình thịch khi anh từ từ đứng dậy mở cửa.
Jacob mở cửa, hơi run rẩy, vừa lo lắng vừa sợ hãi. "Tôi là Thanh tra Marshall từ Sở Cảnh sát Rosewood, anh cần đi cùng chúng tôi."
"Tôi... tôi đã đón cô ấy bằng xe đi nhờ," anh lắp bắp nói vào điện thoại, giọng run run pha lẫn sợ hãi và khẩn trương. “Tôi thả cô ấy xuống trạm xe buýt ở WhistleTown. Tôi không hề biết cô ấy là ai cho đến khi tôi xem tin tức vừa rồi.”
“Ông Hartley,” giọng thám tử Marshall cuối cùng cũng vang lên, phá vỡ sự im lặng, “chúng tôi cần ông xuống trạm và trả lời thêm vài câu hỏi về cuộc gặp gỡ của ông với cô Taylor.” Một cơn rùng mình sợ hãi chạy dọc sống lưng Jacob khi anh nghĩ đến những tình huống kỳ lạ. Tâm trí anh quay cuồng với những câu hỏi bất an.
Càng nghĩ, anh càng thấy bối rối. Tại sao cô ấy lại giữ bí mật chuyến đi này với tất cả mọi người - bạn bè, người đại diện, thậm chí cả người hâm mộ? Thật vô lý khi một người ở vị trí của cô ấy lại đi du lịch một cách bí mật, nhất là đến một nơi hẻo lánh như vậy.
Đồn cảnh sát trông đơn điệu và không mấy hấp dẫn, tràn ngập ánh đèn huỳnh quang chói chang, chiếu rọi mọi thứ một cách vô hồn. Những bức tường được sơn màu trầm, buồn tẻ càng làm tăng thêm cảm giác khó chịu. Jacob ngồi một mình trong một phòng thẩm vấn nhỏ, thưa thớt, thần kinh anh căng thẳng khi chờ đợi vị thám tử đến.
Phong thái của anh ta hoàn toàn nghiêm túc, và anh ta luôn tỏ ra nghiêm túc, điều này khiến Jacob càng thêm lo lắng. Đôi mắt sắc bén, quan sát kỹ lưỡng của vị thám tử lướt qua vẻ ngoài của Jacob với sự tập trung cao độ, ghi nhớ từng chi tiết - từ vẻ mặt lo lắng của Jacob cho đến cách anh ta cựa quậy trên ghế.
Jacob hít một hơi thật sâu và bắt đầu kể lại sự việc một cách rõ ràng và chi tiết nhất có thể. Anh bắt đầu bằng khoảnh khắc đầu tiên anh nhìn thấy cô đứng bên đường, ngón tay cái của cô giơ ra như một cử chỉ đầy hy vọng xin đi nhờ.
Jacob cố gắng không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, hy vọng rằng lời khai đầy đủ và trung thực của mình sẽ giúp chứng minh sự vô tội của anh ta và xua tan mọi nghi ngờ. Anh ta kể lại mọi thứ với hy vọng rằng sự minh bạch sẽ có lợi cho anh ta.
Căn phòng dày đặc bởi sức nặng của sự soi mói của vị thám tử. "Vậy là lúc đó anh không biết cô ấy là ai sao?" Marshall hỏi, giọng điệu của ông ta rất cẩn thận, khi ông ta muốn làm rõ điểm mấu chốt của cuộc điều tra. "Không biết gì cả," Jacob trả lời, lắc đầu chắc nịch.
“Và trong suốt chuyến đi, cô ấy không hề nhắc đến việc gặp rắc rối hay nhờ giúp đỡ cụ thể nào cả? Cô ấy có vẻ sợ hãi hay bất an gì không?” Jacob suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.
Cuối cùng, vị thám tử đứng dậy, cử chỉ thận trọng và chừng mực. “Chúng tôi sẽ tiếp tục kiểm tra trạm xe buýt xem có ai ở đó nhìn thấy cô ấy không. Trong lúc đó, tôi cần anh ở lại thị trấn. Chúng tôi có thể cần liên lạc lại với anh.”
Mặc dù đã kể lại rõ ràng mọi chuyện, anh vẫn không thể thoát khỏi cảm giác day dứt rằng có điều gì đó quan trọng đang thiếu vắng - điều mà Lena chưa từng chia sẻ với anh. Suy nghĩ bất an ấy cứ lởn vởn trong tâm trí, khiến anh khó có thể tập trung vào bất cứ điều gì khác ngoài cảm giác hoang mang rằng tình huống này còn nhiều điều hơn những gì anh thấy.
Những âm thanh thường thấy của những cuộc trò chuyện từ xa hay tiếng xe cộ thỉnh thoảng chạy qua đều vắng bóng, thay vào đó là một sự tĩnh lặng sâu lắng, bất an dường như lơ lửng trong không khí. Khi anh lái xe vào lối vào nhà và đỗ xe, tâm trí Jacob như một vòng xoáy của những suy nghĩ bồn chồn.
Mỗi hồi ức dường như càng làm tăng thêm nỗi bất an trong anh, khiến anh tự hỏi liệu mình có bỏ lỡ điều gì quan trọng hay không. Bước ra khỏi xe, anh chậm rãi bước đi, những chuyển động gần như máy móc khi lê bước về phía cửa trước.
Khi Jacob với tay ra sau, chuẩn bị khóa xe, một thứ gì đó bất thường lọt vào mắt anh—một mảnh giấy nhỏ nằm trên ghế phụ. Nhìn thấy mảnh giấy, lạc lõng giữa chiếc xe trống trơn, anh dừng lại. Với vẻ mặt khó hiểu, anh quay lại phía chiếc xe, sự tò mò trỗi dậy.
Ánh sáng mờ ảo từ đèn đường tỏa ra một ánh sáng dịu nhẹ, chiếu sáng tờ giấy vừa đủ để anh nhìn rõ nét chữ. Tim Jacob đập thình thịch vì hồi hộp, tự hỏi liệu đây có phải là một manh mối hay một chi tiết bị bỏ sót liên quan đến Lena hay những sự kiện trong ngày.
Giờ khởi hành được ghi là 9:00 tối, điều này khiến anh sợ hãi vì nó đặc biệt quan trọng bởi vì nó chỉ mới một tiếng sau khi anh thả Lena xuống trạm xe buýt. Tấm vé dường như lóe lên một ý nghĩa kỳ lạ trong ánh sáng mờ ảo của nội thất xe.
Nhận ra rằng tấm vé này có thể nắm giữ chìa khóa dẫn đến nơi ở của Lena càng làm tăng thêm cảm giác sợ hãi và cấp bách trong anh. Jacob biết mình phải tìm hiểu thêm về Thornfield và liệu nó có thể làm sáng tỏ hành trình bí ẩn của Lena hay không. Tấm vé nhỏ bé, tưởng chừng như không đáng kể giờ đây lại trở thành một mảnh ghép quan trọng của câu đố có thể dẫn anh đến câu trả lời.
Jacob biết mình phải đưa ra lựa chọn. Anh có thể mang vé xe buýt đến cảnh sát và giao nộp làm bằng chứng, hy vọng họ sẽ dùng nó để lần ra tung tích của Lena. Tuy nhiên, một cảm giác day dứt trong tâm trí anh mách bảo rằng việc đi theo lộ trình chính thức có thể sẽ không dẫn đến câu trả lời anh cần.
Các mảnh ghép của câu đố dường như khớp với nhau theo một cách không hoàn toàn hợp lý, khiến anh bất an nghi ngờ rằng có điều gì đó quan trọng đang bị bỏ sót. Bị thôi thúc bởi cảm giác cấp bách và mong muốn tìm thấy Lena trước khi quá muộn, Jacob quyết định mình cần phải tự mình giải quyết vấn đề và tự mình khám phá sự thật đằng sau Thornfield.
Vẫn nắm chặt tấm vé xe buýt trong tay, Jacob quay trở lại xe. Anh hít một hơi thật sâu khi ngồi vào ghế lái và vặn chìa khóa. Động cơ gầm rú, xé toạc sự tĩnh lặng của màn đêm.
Chuyến đi dường như bất tận, mỗi khúc cua trên đường đều gợi nhớ đến bí ẩn đang rình rập anh cần khám phá và mối nguy hiểm tiềm tàng mà Lena có thể đang phải đối mặt.
Mặc dù không thấy Lena đâu, Jacob vẫn chắc chắn cô ấy đang ở gần đây; tấm vé đã dẫn anh đến đây là có lý do. Khi anh quan sát xung quanh, ánh mắt anh dừng lại ở một con đường hẹp quanh co vào rừng.
Khi anh quan sát khu rừng, mắt anh đột nhiên bắt gặp một cặp kính râm bị hỏng nằm trên mặt đất. Khi anh tiến lại gần để xem xét chúng, một làn sóng sốc ập đến - đó là của Lena. Cô ấy đã đeo chúng. Nhưng tại sao chúng lại bị hỏng? Một cảm giác lo lắng bắt đầu len lỏi trong anh.
Anh đã đi quá xa để từ bỏ cuộc tìm kiếm lúc này. Sau một khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận, con đường hiện ra trước mắt anh. Ở giữa là một tòa nhà được bao quanh bởi tường và lực lượng an ninh dày đặc, cửa sổ bịt kín bằng ván.
Jacob bước vào tòa nhà, các giác quan trở nên nhạy bén hơn. Bên trong lờ mờ ánh sáng, những bức tranh cũ treo trên tường và giấy dán tường phai màu càng làm tăng thêm bầu không khí kỳ lạ. Không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, và âm thanh của những giọng nói bị bóp nghẹt vang vọng xuống hành lang.
Nỗi lo lắng của Jacob càng tăng lên. Lena có thể làm gì ở một nơi như thế này? Một lát sau, một người đàn ông mặc áo khoác trắng xuất hiện, vẻ mặt thận trọng. "Tôi có thể giúp gì cho anh không?" anh ta hỏi, nhìn Jacob với vẻ nghi ngờ.
Jacob cảm thấy một làn sóng thất vọng. Anh chắc chắn Lena đang ở đó, nhưng giọng điệu nghiêm túc của người đàn ông khiến Jacob nhận ra mình cần phải cẩn thận về những gì mình nói tiếp theo. "Cô ấy để quên thứ gì đó trong xe tôi," Jacob bình tĩnh giải thích. "Tôi chỉ muốn trả lại nó."
"Đợi ở đây," anh ta nói trước khi đi vào trong. Tim Jacob đập thình thịch khi anh chờ đợi, tự hỏi Lena đang làm gì ở một nơi như thế này và tại sao cô ấy lại giữ bí mật về chuyện này đến vậy. Vài phút sau, Lena bước ra. Trông cô ấy khác hẳn - mệt mỏi và nhợt nhạt.
Lena cầm lấy vé, tay run rẩy. Cô liếc nhìn người đàn ông mặc áo khoác trắng, người đang theo dõi họ rất kỹ. "Cảm ơn," cô thì thầm. "Nhưng lẽ ra cậu không nên đến đây." Jacob cau mày, bối rối. "Lena, có chuyện gì vậy? Sao cậu lại ở đây?"
Jacob ngạc nhiên. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Lena, với tất cả sự nổi tiếng của mình, lại có thể phải đối mặt với những vấn đề nghiêm trọng như vậy. Nhưng khi nhìn cô, anh nhận ra cô cũng giống như bao người khác, đang phải đối mặt với những khó khăn và thử thách của riêng mình.
Jacob gật đầu, hiểu ý. Khi anh quay người định rời đi, Lena đưa tay chạm vào cánh tay anh. "Cảm ơn anh," cô chân thành nói. "Vì tất cả." Jacob mỉm cười và đưa cho cô số điện thoại. "Nếu em cần gì, cứ gọi cho tôi."
Thời gian trôi qua, tin tức về sự mất tích của Lena dần lắng xuống, bị lu mờ bởi tiếng ồn ào liên tục của đám paparazzi. Ngồi với chiếc điều khiển TV trên tay, Jacob nghĩ về ngày điên rồ vừa qua. Anh cảm thấy vô cùng biết ơn và mãn nguyện khi biết mình đã làm theo trực giác và giúp đỡ một người đang gặp khó khăn.