Thứ Năm, 22 tháng 5, 2025

Khúc ruột ngàn dặm _ Di sản hải ngoại

 

https://baomai.blogspot.com/

Ghi chú của tác giả: Loạt bài viết này chia sẻ những kết quả sơ bộ của một nghiên cứu độc lập, tập trung vào chủ đề hòa hợp dân tộc trong ba khía cạnh: hiện trạng, nguyên nhân và giải pháp. Con số 100 tượng trưng cho trăm trứng từ bào thai của mẹ Âu Cơ. Một trăm người Việt tuổi từ 25 đến 99, từ đủ mọi nẻo đường của cuộc sống đã góp tiếng nói vào dòng chảy của những câu chuyện này.

Những phần trong ngoặc kép là lời của nhân vật. Tất cả đều ẩn danh. Mọi liên tưởng chỉ là trùng lặp tình cờ và không chính xác.

Trong những bài trước, việc (1) chọn phe trong cuộc chiến ý thức hệ, (2) dùng chủ nghĩa cộng sản làm nền tảng tư tưởng và (3) phân cực chính trị được cho là có thể ảnh hưởng đến các chính sách hàn gắn dân tộc của Việt Nam. Bài viết kỳ này tập trung vào các ý kiến xoay quanh di sản cuộc chiến ý thức hệ trong các cộng đồng người Việt ở hải ngoại.

Quốc gia chống Cộng

Trong cuộc chiến tại Việt Nam, diễn ngôn của hai miền khá nhất quán về yếu tố "chống ngoại xâm".

Với miền Bắc, đây cuộc chiến "chống Mỹ xâm lược". Với miền Nam, đây là cuộc chiến "chống cộng xâm lược". Một bên "cõng rắn cắn gà nhà." Một bên "bán rẻ đất nước cho quốc tế cộng sản".

Phần lớn người miền Nam "không hề biết cộng sản mặt mũi thế nào." Tuy nhiên, chống cộng lại trở thành một "tư tưởng bao trùm" thông qua những "chương trình học tập chính trị sâu rộng và có hệ thống dưới chế độ Ngô Đình Diệm."

"Giáo dục thời VNCH rất nhân bản, nhưng không hẳn là phi chính trị. Tôi nhớ trong sách học còn có tranh minh họa 7 thằng Việt Cộng đu cành đu đủ không gãy." Cộng sản bị miêu tả là "răng đen, mã tấu, dép râu." Họ đánh kiểu du kích, nấp ở trong bưng biền, nên bị ví như "khỉ trên rừng," "thổ phỉ," "thoát ẩn thoắt hiện," "đánh bom khủng bố đồng bào." "Họ vô thần, độc ác, thậm chí ăn thịt người". "Khi quân miền Bắc đánh Sài Gòn, tôi nghe kể trẻ con hoảng hốt hỏi nhau liệu có phải mình sắp bị ăn thịt không?"

"Ngược lại, anh lính cộng hòa thì oai phong lẫm liệt, hào hoa phong nhã," "biết võ thuật, biết nhảy đầm," "được những người em gái hậu phương ngưỡng mộ, chung thủy, yêu thương."

Cách tuyên truyền này không khác gì miền Bắc bị "tẩy não" rằng dân miền Nam đang "rên xiết đói khổ dưới gót giày quân xâm lược." "Họ cần được giải phóng."

Danh tính chống cộng được bồi đắp bởi làn sóng người Bắc di cư năm 54 để "trốn cộng lần thứ nhất" và làn sóng thuyền nhân sau 75 để "trốn cộng lần thứ hai."

"Những người miền Nam hoảng hốt bỏ chạy vì quá khiếp hãi." Họ cho rằng cộng sản sẽ trả thù kiểu "tắm máu" như "tuyên truyền của chính quyền Sài Gòn."

(Nhân vật minh họa bằng nghiên cứu của Nu-Anh Tran - Disunion: Anticommunist Nationalism and the making of the Republic of Vietnam.)

Việt Nam Cộng hòa không chỉ đơn giản là một nền cộng hòa. Cái tên chính xác của nó phải là "Việt Nam Chống Cộng," bởi đó là "nền tảng danh tính của một quốc gia." "Nó tồn tại, vì nó chống cộng."

"Cả hai miền đều bị ảnh hưởng của tuyên truyền chính trị. Cho đến bây giờ, hệ sinh thái cộng sản tại miền Nam vẫn bắt rễ kém hơn miền Bắc." Hàn gắn khó khăn vì "phân cực chính trị được chủ động kiến tạo bởi một hệ thống, không phải tự nhiên sinh ra bằng trải nghiệm."

Cộng đồng chống Cộng

Sau 1975, tuy "tắm máu" không hề xảy ra, nhưng bên thắng trận đã áp dụng những "chính sách sai lầm dựa trên ý thức hệ cộng sản." Hàng triệu người không bị giết nhưng bị "gạt ra ngoài hệ thống quyền lợi kinh tế và chính trị." "Thấy rằng mình không còn đường sống trên chính quê hương, họ đã bỏ chạy."

"Ở hải ngoại, những sĩ quan và công chức cũ trở thành lãnh đạo trong cộng đồng người tị nạn. Họ truyền lại tư tưởng chống cộng cho những thế hệ tiếp theo."

Những thế hệ sau cũng "không có trải nghiệm trực tiếp về cộng sản." Tuy nhiên, họ vẫn "tiếp thu ký ức cộng đồng" và coi "chống cộng" là "một danh tính, một đặc thù có tính bản sắc."

(Nhân vật minh họa bằng nghiên cứu của Thien-Y Nguyen - Anticommunist Nationalism in the Vietnamese Diaspora.)

"Tôi cũng muốn tha thứ, muốn quên đi lắm chứ. Mà không nổi. Mỗi lần nhìn thấy cái cờ đỏ là tôi phải ngồi xuống vì choáng váng."

"Tôi nhớ giọng mẹ bảo: 'Con đừng quên tại sao mình phải trốn đến xứ này. Bà nội và các cô chú của con đã bị chôn sống ngoài đồng. Họ cho trâu cày qua đầu. Thằng chăn bò xưa nhà mình nuôi những ngày giáp hạt lúc đó là đội trưởng. Nó cầm cái que tre. Bồi thêm mấy nhát. Vụt vào cái đống máu, tóc, óc người bầy nhầy…"

Năm 1977, "nhạc sĩ Phạm Duy sáng tác một bài hát như sau:

Ta chống Cộng hay ta trốn Cộng/ Đây là điều ta phải hỏi ta/ Ta đã thắng, khi ta vượt thoát/ Ra ngoài cùng bao bạn đồng hương

Nuôi hận thù ta nhủ người thương/ Ta phải về, chiếm lại quê hương

Ta chống Cộng, ta không trốn Cộng."

Cộng đồng tị nạn hay thế lực thù địch?

"Thời gian đã khiến hận thù bớt đi nhiều. Đây không còn là một cộng đồng chống cộng như ngày xưa nữa." "Không biết mấy ông lãnh đạo nói vậy vì quen miệng, hay mấy ổng thực sự tin rằng bên này vẫn đang âm mưu lật đổ cộng sản Việt Nam?"

"Mấy chục năm trước hồi ông Hoàng Cơ Minh thì có đó." Cuối những năm 90, "tôi đi vận động hòa giải hòa hợp theo đường lối phi bạo lực. Nhưng tôi bị đâm mấy nhát vì một số người cho rằng tôi đã thỏa hiệp với cộng sản."

"Nhưng giờ thì tuyệt nhiên không. Chắc chắn là không."

"Dù trong nội bộ có nhiều xu hướng khác nhau," "nhưng kể cả mấy người chống cộng cực đoan nhứt họ cũng đã hiểu rằng cái rễ của chính quyền nó đã cứng cáp và lan rộng. Lật đổ bây giờ chỉ là bứt lá bứt cành, chứ không chặt nổi cái cây đâu."

"Những người chống cộng họ tuy còn 'thù', nhưng không phải 'địch' nữa."

Chụp mũ Cộng sản

marxism GIF

Tuy nhiên, "trong tâm thức của phần lớn thế hệ tị nạn thứ nhất vẫn là sự nghi ngờ." "Họ không chống cộng, họ chỉ dè chừng thôi."

"Ở trong nước, hơi một tí là bị chụp mũ 'ba que', 'cách mạng màu', 'diễn biến hòa bình'. Ở đây cũng vậy." Hòa hợp dân tộc khó khăn vì chính những người đã "sẵn lòng tha thứ lại sợ bị cộng đồng của họ cho là ăn phải bả cộng sản."

"Một lần tôi được mời đi đón thủ tướng sang thăm. Vừa bước ra khỏi xe thì chạm mặt một rừng cờ vàng và những tiếng hô: 'Đả đảo con Việt Cộng cái'. Tôi trở thành một 'con cái' chứ không còn là con người. Tôi không biết nên khóc hay nên cười."

"Nếu họ biết gia đình tôi là đại địa chủ đi theo Việt Minh, và sau khi Việt Minh đổi màu biến thành cộng sản thì gia đình tôi đã tan nát ra sao. Liệu họ có còn chụp mũ cho tôi là cộng sản?"

"Bạn tôi là đảng viên, nhưng hay phê bình góp ý cho chính quyền lắm. Đến lúc định cư ở nước ngoài còn bị công an mỉa là: 'Chúng tôi không thèm theo dõi anh đâu. Chính cộng đồng bên ấy sẽ tìm ra con người thật của anh (đảng viên) và theo dõi anh'."

"Có lần, tôi được chấp nhận visa. Nhưng vừa xuống đến chân máy bay là một toán công an đã chờ sẵn, có súng nữa, rồi tôi bị trả về khi còn chưa kịp ra khỏi sân bay. Tôi đã già yếu, họ làm thế làm gì? Sao không từ chối visa ngay từ đầu để tôi khỏi lặn lội?"

"Tôi cũng không biết nên vui hay buồn. Nếu tôi được phép về thường xuyên thì người trong cộng đồng có thể nghi ngờ tôi là Việt Cộng nằm vùng. Nhưng nếu tôi bị chặn ở sân bay thì họ càng hô hào là phải cảnh giác hơn nữa, vì cộng sản kìm kẹp tự do."

"Đằng nào cũng chết." "Một số người còn oán hận lắm. Hòa hợp khó là do vậy."

Sự nghi ngờ đối với chính quyền

Một luồng ý kiến nhỏ cho rằng hòa hợp khó khăn vì "hận thù rất có thể chính là công cụ của chính quyền."

Thứ nhất là "chính quyền có lợi khi tồn tại một kẻ thù để đổ lỗi." "Nghe tới câu 'những thế lực thù địch không ngừng chống phá' là biết đang nói đến ai rồi đó."

Thứ hai, "kẻ thù đó tồn tại để họ chứng tỏ vai trò và tính chính danh của mình là đang lãnh đạo nhân dân 'đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác'."

Cuối cùng, "hận thù có thể chia rẽ cộng đồng tị nạn." "Chính quyền chắc vẫn nghĩ đây là chiến trường để đánh du kích, để rải Việt Cộng nằm vùng." "Miền Bắc giỏi nghề gián điệp từ xưa, chui vô cả nội các ông Diệm."

Giờ thì "họ tạo mâu thuẫn trong cộng đồng. Không cần biết ai thắng thua, chỉ cần mọi người cãi lộn, nghi ngờ, sợ hãi, không nói thật lòng suy nghĩ là họ thành công rồi." "Trên mạng cũng vậy, họ cứ xua dư luận viên vào chửi ào ào, lấy thịt đè người, làm ô nhiễm không khí. Thế là ai cũng chán, không quay lại nữa."

"Tôi có thằng em sang đây học, bố mẹ trong quân đội. Trước khi đi có mấy chú tới bảo 'cháu cứ đi học thôi, rồi sau này hợp tác'."

Nhiều người tin rằng chính quyền đang làm "văn hóa vận" bằng việc "đưa ca sĩ qua đây hát hò, tài trợ tiền cho các hoạt động văn hóa, làm tâm lý chiến, thao túng, âm mưu nhuộm đỏ và xâm chiếm một không gian văn hóa" mà họ đã "đổ máu và mất mạng để gây dựng."

"Rồi họ tìm cách đưa báo chí cộng sản qua đây. Mấy năm trước đài SBS của Úc bị cả chục ngàn người biểu tình vì hợp tác phát sóng VTV4. Có hai người già tuyên bố sẵn sàng tự thiêu ngay trước cổng đài nếu thỏa thuận này diễn ra. Thế là vụ đó phải thôi."

"Mới 30/4 năm nay thôi, trên diễn đàn người Việt có mấy đứa du học sinh cầm cờ đỏ chụp ảnh kêu gọi 'Giải phóng Sydney'." "Rồi có con bé người Bắc bật nhạc 'Như có Bác Hồ' thẳng vào mặt những người cờ vàng đang kỷ niệm Quốc hận."

"Cộng đồng đang tranh cãi liệu đó là do thiếu hiểu biết, hay có bàn tay của chính quyền?"

"Nhưng dễ phản tác dụng à nha." "Vì càng bị khiêu khích, họ lại càng đoàn kết hơn. Giờ họ đang truy tìm xem mấy đứa đòi giải phóng Sydney là ai. Rồi báo cáo lên an ninh cửa khẩu. Rồi tất cả chung tay ký đơn kiện cô kia."

"Chẳng ai, kể cả những người có cảm tình với cộng sản, muốn sang đến đây rồi mà vẫn còn bị 'giải phóng' cả."

Cộng đồng của nỗi đau

 

Nếu ai đó nghi ngờ chính quyền dùng hận thù để chia rẽ cộng đồng, thì ở chiều ngược lại, nó cũng lại là "chất keo để kết nối cộng đồng." Không gì khiến người ta đoàn kết hơn khi có một "kẻ thù chung," "một nỗi đau chung".

"Điều này quan trọng, nên phải nhắc lại." Với các nước khác, "hận thù chủ yếu là do những gì xảy ra trong chiến tranh. Với Việt Nam, hận thù chủ yếu là do chính sách sau chiến tranh."

Người ta oán hận không hẳn vì cuộc chiến "nồi da xáo thịt đâu," mà còn bởi họ cho rằng đã bị "trả thù" thời hậu chiến. Chính vì thế, "quá trình hòa giải phải bắt đầu lại, vì đó là một cuộc chiến hoàn toàn mới."

Chính quyền không thể chiếm được lòng tin của người Việt tị nạn nếu "họ không hiểu đây là một cộng đồng được kết nối bởi nỗi đau."

"Hãy tưởng tượng một thiếu nam 18 tuổi, non nớt đến mức xa nhà còn nhớ ba nhớ má. Rồi được đưa cho một khẩu súng để giết người. Rồi bị thương. Hết chiến tranh thì đi tù. Đi tù về thì không ai nhận làm, không ai trợ giúp, sống lay lắt. Vượt biên vài lần đến khi gia sản khánh kiệt. Sống sót khi vợ con cha mẹ đã chết mất xác trên biển. Tiếp đến là bao năm chờ trong trại tị nạn. Tới quê hương mới chỉ với bộ quần áo trên người. Từ một chàng sĩ quan đẹp trai trở thành một kẻ làm đủ nghề hèn mạt để kiếm sống. Bị kỳ thị. Bị xa lánh. Họ trở thành một người đàn ông xế chiều với cơ thể và tâm hồn đầy vết sẹo. Cả cuộc đời chỉ toàn là những ký ức buồn đau, ký ức chống cộng."

Đó là một thế hệ mà danh tính được xây bằng "nỗi đau và sự oán hận." "Nếu bị lấy đi mà không có gì bù đắp lại, họ sẽ trống rỗng, không còn biết mình là ai."

Nghị quyết 36

Nghị quyết 36 năm 2004 là một "bước ngoặt quan trọng" trong quan điểm của chính quyền với cộng đồng hải ngoại. Nghị quyết nhấn mạnh người Việt ở nước ngoài là một "bộ phận không thể tách rời" và là "nguồn lực của dân tộc Việt."

Tuy nhiên, tinh thần hòa hợp của nghị quyết đang rất bị nghi ngờ.

"Tôi phải nói thật, cô (chỉ tác giả) mà không có em tôi giới thiệu thì tôi sẽ không gặp đâu. Ở bên này, ai nhắc đến 'hòa hợp' thì kẻ đó là cánh tay nối dài của cộng sản."

"Cứ mỗi năm chính quyền lại mời một số Việt Kiều về thăm quê. Họ nói mấy câu xúc động, rồi báo chí trong nước tung hô 'khúc ruột ngàn dặm'. Nhưng họ không đại diện cho cộng đồng."

"Muốn biết chính quyền đã hòa hợp với người tị nạn chưa thì phải làm ngược lại. Tức là mấy ông cán bộ to phải đi thăm cộng đồng bên này. Chứ như bây giờ, sang tới nơi là chui ngay vô sứ quán, tổ chức cái gì cũng ở trong bốn bức tường… thì tức là chưa thu phục được lòng dân rồi."

"Tôi là chủ tịch hội người Việt ở đây. Vậy mà bao nhiêu năm chưa có một ông bà đại sứ nào muốn gặp." "Tất nhiên là vẫn còn người chống cộng. Nhưng nếu trên tư cách một 'kẻ bắc cầu' mà những vị đại sứ đó cũng không muốn lắng nghe tìm hiểu, thì làm sao họ hòa giải được với đồng bào mình?"

Làm sao để hòa giải với cờ vàng?

 

Hiểu ý nghĩa 'chính trị' của cờ vàng

"Nhiều người ở Việt Nam không biết một điều cơ bản rằng, cờ vàng không còn là lá cờ của một 'chế độ đã chết' hay một 'quá khứ cần níu kéo'."

"Khi những thuyền nhân vượt biển trốn chạy cộng sản, lá cờ đó đã rũ bỏ quá khứ, tái sinh và trở thành biểu tượng của tự do. Tên chính thức của họ là 'Cộng đồng người Việt Tự do' (khỏi bàn tay cộng sản)."

"Năm mươi năm qua, lá cờ ấy đã lột xác và có sức mạnh chính trị." Người Việt tị nạn ngày càng nắm nhiều "chức vụ quan trọng" tại quê hương mới. Các chính trị gia cả gốc Việt lẫn bản xứ "tranh cử bằng cờ vàng." Diễn ngôn của họ phải phù hợp nếu họ muốn có "phiếu bầu từ hàng triệu người Việt."

Những chính trị gia đó "nói tiếng nói của cộng đồng tị nạn trong chính phủ. Họ cũng sẽ là người đối thoại với chính quyền Việt Nam."

Với Thái Lan, Ấn Độ, Hàn Quốc, sức mạnh chính trị của cộng đồng hải ngoại là "chiến lược của chính quyền" để "thúc đẩy hợp tác song phương, vận động chính sách, thậm chí gây áp lực cho nước sở tại để tối đa lợi ích cho quê hương." Trung Quốc thậm chí "thao túng chính trường" của phương Tây thông qua "Chiến Tuyến Thống Nhất" (United Front Work).

"Việt Nam mình thiệt thòi vô cùng. Mình không có 'con ngựa thành Troy'." "Trong giới elite (tinh hoa), chính quyền chưa thuyết phục được những người Việt thành đạt. Trong giới thường dân thì còn tệ hơn. Sự hận thù cờ đỏ-cờ vàng khiến chính quyền đôi khi bị coi như thủ phạm chia rẽ thay vì yếu tố hàn gắn dân tộc."

Hiểu ý nghĩa 'di sản' của cờ vàng

Ngoài yếu tố chính trị, "cờ vàng còn là một biểu tượng di sản của danh tính Việt."

Nó cũng giống như "cái nón lá, áo dài, cành mai hay cành đào ngày Tết vậy." Nó xuất hiện ở khắp nơi, "từ phòng ngủ đến nhà thờ, từ trường học đến sạp hàng, từ ngày sinh nhật đến rằm tháng tám." "Áo dài và khăn choàng cờ vàng là hình ảnh thường thấy ở các buổi lễ tốt nghiệp. Nhiều nơi có luôn trong sách học ở trường."

"Khác với các hình thái di dân khác, người Việt được xếp vào nhóm 'victim diaspora'. Họ không rời bỏ quê hương một cách tự nguyện, mà là bất đắc dĩ phải trốn chạy với tư cách nạn nhân." Chữ "hải ngoại" tuy trung tính, nhưng không chính xác. Nếu chính quyền không "công nhận," không "chia sẻ cái gốc đau thương của chữ 'tị nạn' thì không bao giờ thuyết phục họ được."

"Họ mất hết. Thứ duy nhất còn lại là lá cờ."

"Nhiều quốc gia đã công nhận đó là lá cờ di sản, chính thức đại diện cho cộng đồng người Việt tị nạn."

"Thế nên cờ vàng chính là biểu tượng quê hương." "Ngày 30/4 là ngày giỗ quê hương, như giỗ cha giỗ mẹ vậy."

Hiểu sức mạnh 'văn hóa' của cờ vàng

Trong mắt người bản xứ, "cờ vàng gắn liền với ẩm thực, trí tuệ và sự bất khuất của tinh thần Việt Nam." "Dù cuộc di dân này đau thương, nhưng nó lại đặt Việt Nam lên bản đồ văn hóa thế giới."

Người ta nhắc đến thuyền nhân như những kẻ bị "dồn đến kiệt cùng của bi thương, đến quê hương mới với chỉ một manh áo và những thương tổn tinh thần thảm khốc." Họ khâm phục "những ông bố bà mẹ ở Việt Nam thì sống quý tộc, nhưng sang đây sẵn sàng đi cọ rửa bồn cầu để con cái được đổi đời." "Chỉ trong hai thế hệ, người Việt đã quật cường vươn lên, gần đuổi kịp những cộng đồng Á châu khác."

Người ta biết đến những "món ăn đường phố số 1 thế giới." Người ta khâm phục "cách người Việt kiếm ăn, khởi đầu từ những bộ đồ nghề ít vốn, không cần nói tiếng bản địa, và biến nghề làm móng trở thành đế chế kinh tế doanh nhiều tỷ đô la."

Vì những ấn tượng với cộng đồng tị nạn, người ta bắt đầu "tò mò về Việt Nam," "trở thành khách du lịch," "nhà đầu tư," "đối tác" trong kinh tế, khoa học, nghệ thuật. Các chính trị gia "thúc đẩy ngoại giao" với Việt Nam.

Họ yêu quý Việt Nam không phải vì "ta đánh Mỹ giỏi," mà khởi nguồn từ "sự dẻo dai, nhẫn nại, khiêm cung" của một cộng đồng tuy phải "trốn chạy khỏi quê hương," nhưng vẫn "chở nặng trên vai một chữ Việt."

Tôn trọng cờ vàng như một biểu tượng để đối thoại

Như vậy, "cờ vàng là một phần sức mạnh linh thiêng của cộng đồng tị nạn. Không ai có thể lấy nó đi được, không lời thóa mạ nào có thể khiến nó lụi tàn, kể cả những chiến dịch dư luận viên chế hình cờ vàng thành thảm chùi chân hay giấy vệ sinh."

Thậm chí, "theo nguyên tắc tâm lý, càng chửi người ta càng bật chế độ phản vệ, càng gắn bó với nó chặt hơn, khiến nó càng sống bền bỉ hơn."

"Để hòa hợp thì trước tiên chính quyền phải công nhận sự tồn tại, ngừng sỉ nhục, và đối thoại tôn trọng với lá cờ đó." "Chừng nào còn có sự chà đạp thì hận thù chỉ càng sâu sắc thêm."

"Nó không còn là 'lá cờ của ngụy' như ở nhà mình vẫn hiểu nữa đâu. Nó đã hóa thân thành một cái tên riêng với ý nghĩa mới từ lâu rồi. Mình có ghét ai đến đâu cũng không thay đổi được cái tên riêng của họ. Mình buộc phải gọi tên họ nếu muốn trò chuyện với họ."

(Trong một buổi phỏng vấn, nhân vật hỏi tác giả: "Cô đã tự thú nhận mình là con một gia đình cộng sản. Giờ tôi hỏi cô, nếu cô muốn hòa hợp, thì cô sẽ ứng xử ra sao nếu có người đặt vào tay cô lá cờ vàng? Cô có tránh như tránh tà, giống mấy người ca sĩ và quan chức Việt Nam không?"

Tôi trả lời: "Nếu ai đó đặt vào tay tôi lá cờ vàng, tôi thực lòng không thể giơ nó phất lên cao. Bởi nó không gắn bó với trải nghiệm quê hương của tôi."

"Nhưng tôi sẽ nâng nó lên bằng cả hai tay."

"Tôi sẽ nói rằng: 'Lá cờ này đại diện cho một trang sử đau thương của người Việt chúng mình'."

"Bỏ ra ngoài yếu tố chính trị, nó tiếp nối sắc cờ hoàng gia, từ thời Hai Bà Trưng 'Đầu voi phất ngọn cờ vàng' đánh đuổi giặc phương Bắc. Nó được chiết xuất từ quẻ Ly của Kinh Dịch, ứng với trục Bắc Nam một nhà. Nó có ba vạch đỏ tượng trưng cho người dân ba miền. 74 nghĩa sĩ cộng hòa đã tử thủ bảo vệ Hoàng Sa dưới sắc cờ này."

"Nó là biểu tượng quê hương của cộng đồng người Việt tị nạn. Nếu ta cùng nguồn cội, làm sao có thể không thể trân trọng phần máu đỏ da vàng của lá cờ này?")

Sự thành tâm là quan trọng nhất

Từ khóa "thành tâm" liên tục được nhắc lại. "Không có sự thành tâm thì chính quyền càng kêu gọi, người ta càng phẫn nộ." Câu nói của Nguyễn Văn Thiệu thường xuyên xuất hiện trong các buổi phỏng vấn: "Đừng nghe những gì cộng sản nói, hãy xem những gì cộng sản làm," thể hiện sự hoài nghi, kể cả từ những nhân vật trong nước.

Vậy sự thành tâm ấy được mong đợi qua những điều gì?

Đừng nôn nóng, đốt cháy giai đoạn

"Điều hay của cái nghị quyết 36 này là Việt kiều không còn là bọn phản động nữa. Nhưng điều dở là cái giọng điệu quẹo lái, quay xe nhanh quá, khiến người ta không có tin."

"Vừa mới hôm qua còn là lũ 'Việt gian bán nước', hôm nay đã trở thành 'Việt kiều yêu nước'.

Giữa hai cái vế đó tôi chưa thấy bước đệm nào khiến mình bị thuyết phục. Đáng lẽ phải có những cái gạch ngang, như ghi nhận nỗi đau của chúng tôi, lắng nghe nỗi oan khuất của chúng tôi, rồi chỗ nào cần thì xin lỗi."

"Phía này cũng thế, có sự thành tâm thì chúng tôi cũng sẵn sàng ngồi nghe." "Rồi khúc nào mình cực đoan quá thì mình xin lỗi." "Dần dần hiểu nhau hơn. Cuối cùng là thôi mình xí xóa, bắt tay làm lại. Sau cái đoạn ấy rồi thì gọi nhau là 'Việt kiều yêu nước' hay 'Khúc ruột ngàn dặm' người ta mới tin."

"Giữa hai con người bình thường thì cái quá trình nó là như vậy. Giữa chính quyền và cộng đồng hải ngoại cũng phải như vậy thì người ta mới tin."

"Chớ bây giờ gọi nhau là khúc ruột nọ kia, chắc chỉ là vì coi chúng tôi là 'nguồn lực', kiều hối, chất xám và đầu tư gì đó. Mấy nhà lý luận trong nước cũng nói phải công nhận tính chính danh của Việt Nam Cộng hòa để đòi lại Hoàng Sa [Sự tiếp nối chủ quyền Việt Nam đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, tạp chí Lý Luận Chính Trị, ngày 21/12/2015]. Tức là nếu không vì những lợi ích đó thì chúng tôi lại thành mẩu ruột 'thừa' ngay."

"Sai lầm của những người tuyên truyền cho hòa hợp dân tộc là họ bỏ quên khâu 'hòa giải'." Chưa "ghi nhận quá khứ" đã đòi "khép lại quá khứ." Chưa "xóa bỏ hận thù" đã đòi "chung sống hòa thuận."

Đừng bắt nạn nhân phải quên đi nỗi đau để hòa hợp dân tộc

"Có lần tôi được hỏi ý kiến về một tờ rơi có vẽ cờ đỏ và cờ vàng hòa quyện vào nhau. Tôi thấy mình bị xúc phạm."

"Với tôi, lá cờ đỏ là nguồn cơn của những oan khuất thấu trời mà gia đình tôi phải chịu. Nó không thể tự dưng đứng cạnh lá cờ tự do của cộng đồng tị nạn." "Giống như để ảnh ba mẹ mình cạnh ảnh của kẻ sát nhân từng giết họ vậy."

"Sau 75 là một cuộc chiến mới." "Kẻ bị hại vẫn còn mang đầy thương tích của cải tạo, lý lịch, đánh tư sản, thuyền nhân…" "Họ có đầy đủ lý do để gọi đó là ngày Quốc hận."

ni ni cong cong na nian GIF


"Nói đến hòa hợp bây giờ tức là yêu cầu nạn nhân phải bắt tay kẻ bức hại mình. Mà không hề có giải thích, chia sẻ, cảm thông, xin lỗi gì hết trơn hết trọi." "Chỉ người không phải chịu đau mới suy nghĩ ích kỷ và vô tâm như thế."

"Hôm đó tại hội thảo có một tiến sĩ người Việt chia sẻ nghiên cứu về hòa hợp dân tộc. Nửa chừng thì bị mọi người phản đối gay gắt. Họ nói 'chị là người ngoài, chị không hiểu được nỗi đau của chúng tôi. Bố mẹ chị không bị giết, chị không phải lưu vong khốn khổ nên chị mới nói đến cái từ hòa hợp một cách trơn tuột như vậy."

"Nếu bạn chỉ muốn nạn nhân - kẻ từng bị bạn đánh cho bầm dập, phải im đi đừng có than khóc nữa để bắt tay hợp tác… thì đó không phải là hòa hợp. Đó là một thương vụ làm ăn. Việt kiều có thể làm ăn đấy, nhưng trong lòng họ không có phục."

"Chuyện này hài, nhưng minh họa tốt. Ông chồng về nhà, uống xong miếng nước thì thấy vợ đánh con ghê quá. Kêu thôi em đừng đánh nó nữa tội nghiệp. Cái bả kêu: 'Nước anh vừa uống là nó đái vô đó'. Ông chồng xắn tay áo: 'Em mệt rồi, đưa roi đây anh đánh tiếp'."

Thế nên "việc họ có chống cộng một cách cực đoan hay không, thì chỉ những nạn nhân cũng từng trải qua đau thương như họ mới nên tự vấn. Kẻ ngoài cuộc vô can như chúng ta mà phán xét thì hơi thiếu công bằng."

"Tôi nói thật, tôi cũng nhà cộng sản đây. Nhưng nếu tôi phải chứng kiến con gái mình bị hiếp, rồi bị xẻo vú và bộ phận sinh dục trước khi xác bị quăng xuống biển, thì tôi thề, kiếp nào được làm người là tôi sẽ chống cộng."

Hạn chế hận thù trên mạng

"Cứ lên các trang facebook thân chính quyền sẽ thấy dư luận viên dùng ngôn từ rất mất dạy." "Đám 'hồng vệ binh' đó là quân của chính quyền, nghe lệnh chính quyền để chửi bới."

"Nó rất khác với bên hải ngoại không hề có chính quyền tập trung mà chỉ là cá nhân và hội nhóm."

"Vấn đề là những người ở hải ngoại chỉ giao tiếp với quê hương qua không gian mạng. Mà không gian mạng thì quá độc hại. Nên họ có thể lầm tưởng không gian mạng chính là toàn bộ sự thật." "Tức là ở Việt Nam ai cũng thù ghét cờ vàng như vậy."

"Rồi cũng có một hiểu lầm là cái đám 'bò đỏ - ba sọc' xỉ vả nhau trên mạng là cuộc chiến giữa 'trong nước - hải ngoại'. Không hẳn."

"Người hải ngoại có chửi cũng ít khi hung hăng. Bởi mấy người còn chửi được bằng tiếng Việt họ già hết rồi. Đám trẻ sinh ra ở đây nó có nói tiếng Việt mấy đâu. Nó cũng chẳng quan tâm đến chính trị ở Việt Nam. Chửi cộng sản trên mạng hăng nhất bây giờ chính là đám trẻ sinh ra ở xứ cộng sản."

"Sự thành tâm được thể hiện mạnh nhất ở những hành động cụ thể." "Hành động có hiệu quả nhất của chính quyền bây giờ là giảm thiểu tối đa cơn cuồng rủa xả của đám dư luận viên."

Chính quyền nên chủ động với thái độ hòa nhã

"Về mặt nguyên tắc, kẻ thắng trận luôn phải chìa tay làm lành trước. Những người thua trận, thậm chí thua xong còn bị hành hạ, sẽ giữ lại cho mình chút thể diện cuối cùng. Họ không bao giờ xin được hòa giải."

"Cộng đồng hải ngoại cũng không đủ tính chính danh để có thể cử người đại diện ra đàm phán với chính quyền." Vì không phải là một thực thể thống nhất, nên vị thế không có tính "song phương," quyền lực không có tính "cân đối."

Thế nên chính quyền phải luôn "đi trước một hai bước." Đừng đòi hỏi kiểu "trao đổi mua bán": "Tôi làm cái này thì các bạn phải làm cái kia." "Tại sao tôi làm cái này rồi mà các bạn vẫn làm cái kia?" "Giải pháp duy nhất là thực tâm, lời nói đi đôi với hành động. Dùng sự chân thành để cảm hóa."

"Nếu được nữa thì nên chú ý cái thái độ. Nhiều cán bộ vẫn còn kiêu ngạo cộng sản. Dù làm đúng nhưng thái độ thiếu tế nhị, kẻ cả, ban ơn, trịch thượng kiểu bề trên, thành ra rất phản cảm."

"Ông bạn tôi là đại tá công an. Trong họ có đứa em làm cho NASA. Ổng muốn lấy cảm tình của nó. Mọi chuyện rất ổn cho đến khi nó về nước, ổng giao cho một sĩ quan dưới cấp mời nó tới cơ quan để thuyết phục. Nó giận ổng cả chục năm. Vợ ổng chửi quá trời."

"Hồi nẳm có cái video ông thứ trưởng Nguyễn Thanh Sơn đưa Việt kiều đi thăm nghĩa trang Biên Hòa. Hành động thì rất tốt. Ông Sơn cũng là một người thành tâm."

"Nhưng tôi không kìm được cảm giác khó chịu khi ổng cứ liên tục la mắng thẳng vô mặt những Việt kiều xung quanh là 'các ông chỉ biết ăn tục nói phét, vô đạo đức, bỏ quên đồng đội, thiếu trách nhiệm với Tổ quốc, các ông phải biết xấu hổ với lương tâm chứ, sao không về xây mộ cho những người đã khuất?"

"Ông Sơn nói vậy người ta hiểu sai nữa. Cái nghĩa trang đó mãi tới tận năm 2006 mới được phi quân sự. Trước đó, việc thăm viếng, tu sửa là vô cùng khó khăn. Đến tận bây giờ vẫn khó khăn. Chỉ đào rãnh thoát nước với cắt rễ cây để mộ khỏi sụt lún thôi cũng là cả một vấn đề. Nếu 'nghĩa tử là nghĩa tận' trở thành chính sách của nhà nước ngay từ sau 75 thì đã không có cảnh hoang tàn như thế này."

"Nhìn tổng thể, tôi cho rằng chính quyền đang đi chậm, nhưng đúng hướng. Việc quan trọng nhất họ đã làm là xóa bỏ kinh tế tập trung, coi tư nhân là đầu tàu, mở rộng bang giao, thay đổi cách gọi cộng đồng tị nạn, xây dựng kết nối dựa trên tình yêu quê hương chứ không phải lý tưởng chính trị… Có thể nói họ đang ít cộng sản dần đi."

"Chính sự chuyển biến này đã khiến cộng đồng hải ngoại thay đổi. Họ cũng chống cộng ít dần đi. Khi lượng chuyển hóa đủ thì chất thay đổi."

Chống cộng hay chống độc tài?

Hai người được phỏng vấn đưa ra góc nhìn khá mới lạ như sau:

"Nếu bạn để ý, tụi trẻ bây giờ ít chống cộng lắm. Nếu quan tâm đến chính trị là chúng nó chống độc tài, chống toàn trị cơ." "Với chúng nó, Trump đích thị là một tên độc tài."

"Chúng nó ủng hộ cánh tả, đấu tranh cho tị nạn, cho quyền của thổ dân, cho Palestine, cho nữ quyền, cho LGBT."

"Tôi từng là giảng viên dạy Mác-Lê ở Việt Nam, sang thăm con thì thấy nó đang biểu tình cho Gaza cùng một nhóm gọi là 'Những người Marxist trẻ'. Gặp tôi, chúng nó tranh nhau dạy lại tôi (!) về chủ nghĩa Mác: 'Thưa bác, người ta vẫn có thể là một người Marxist chân chính nhưng đấu tranh cho một xã hội dân chủ'."

"Những bạn trẻ này không gắn bó với Việt Nam bằng tình yêu quê hương đất nước mà là một hệ giá trị dân chủ và nhân văn. Thậm chí khái niệm 'cộng sản' không còn dơ bẩn mà lại là một danh tính họ chủ động lựa chọn." "Những đảng phái có yếu tố cộng sản là một diễn đàn đối lập quan trọng để họ bảo vệ quyền lợi của mình."

"Để chiếm được lòng tin của những thế hệ công dân toàn cầu này, nguồn cội thôi chưa đủ, cắt cái đuôi XHCN cũng không cần."

"Đó phải là tư duy và hành động để thuyết phục họ rằng: danh xưng 'cộng sản' thực sự đẹp như đúng như lý tưởng nội hàm của nó."

 

TS _ Nguyễn Phương Mai


Thứ Ba, 20 tháng 5, 2025

Nỗi đau dai dẳng suốt gần 60 năm: Hành quyết tại Sài Gòn

 

Ba gia đình, là con của các nhân vật chính trong bức ảnh được trao giải Pulitzer - Hành quyết tại Sài Gòn của nhiếp ảnh gia Eddie Adams - đã cùng "ngồi lại" trong một cuốn phim dài 30 phút, nhìn vào khoảnh khắc đau thương đã sống cùng họ hàng chục năm qua, để tìm câu trả lời cho hòa giải và chữa lành.

Đây là một trong những đoạn tự sự gây ấn tượng nhất trong bộ phim tài liệu On healing lands, birds perch (Đất lành chim đậu) của nữ đạo diễn người Mỹ gốc Việt Naja Pham Lockwood, vừa đoạt giải thưởng Phim ngắn về phụ nữ xuất sắc nhất tại Liên hoan phim quốc tế Cleveland năm 2025.

Nếu như tác giả Eddie Adams của Hành quyết tại Sài Gòn - bức ảnh được cho là đã góp phần thay đổi cục diện Chiến tranh Việt Nam - từng chia sẻ rằng tác phẩm của ông không nói lên toàn bộ câu chuyện, thì phim Đất lành chim đậu, ở một mức độ nào đó, giúp bổ sung một cái nhìn bao quát hơn, từ hai phía.

Đây là bộ phim tài liệu đầu tiên của một nhà làm phim gốc Việt khám phá những dư chấn dai dẳng của Chiến tranh Việt Nam từ góc nhìn của cả hai phía trong cuộc chiến - trong đó có cả người Mỹ gốc Việt chạy khỏi Sài Gòn năm 1975 hiện đang sống tại Mỹ.

Những đoạn phỏng vấn chân thực, nơi người được phỏng vấn có không gian để giãi bày trước ống kính như đang tự sự với chính nội tâm mình, đan xen với những thước phim đen trắng về bối cảnh vụ Hành quyết tại Sài Gòn, sự khốc liệt của Chiến tranh Việt Nam, cùng những thước phim màu về Tết Nguyên đán, múa lân, bánh chưng... như vẽ ra trước mắt người xem một bức tranh tả thực với hai mảng màu: chết chóc, tội ác, chia lìa, cùng chữa lành, hàn gắn và hy vọng.

Hai ngày sau chiến dịch Tết Mậu Thân năm 1968, giữa các cuộc giao tranh hỗn loạn trên đường phố Sài Gòn, quân Việt Nam Cộng hòa áp giải tới trước mặt Chuẩn tướng Nguyễn Ngọc Loan, Tổng Giám đốc Tổng Nha Cảnh sát Quốc gia, một tù binh, về sau được cho là Nguyễn Văn Lém (hay còn gọi là Bảy Lốp). Ông này bị tình nghi là một đại úy quân Việt Cộng.

Ông này bị bắt gần một bãi xác tập thể của hơn 30 thường dân, và được cho là người đã thảm sát gia đình Trung tá Việt Nam Cộng hòa Nguyễn Tuấn, gồm ông Tuấn, vợ ông và sáu con nhỏ.

Tướng Loan đã nổ súng ngay trên đường phố, vào thái dương người bị bắt với đôi tay đăng bị trói quặt sau lưng.

Ngày hôm sau, bức ảnh - sau này được gọi là Hành quyết tại Sài Gòn - đã gây chấn động toàn thế giới về sự tàn bạo của chiến tranh, góp phần thổi bùng các phong trào phản chiến trên khắp nước Mỹ và nhiều nơi trên thế giới, từ đó góp phần thúc đẩy Mỹ rút quân khỏi Việt Nam năm 1973 và kết thúc cuộc chiến ngày 30/4/1975.

Nhưng người xem ảnh và đọc báo chỉ biết tới Tướng Loan và người được cho là Đại úy Lém, mà không biết rằng sự kiện này đã thay đổi, hay nói đúng hơn, định hình cuộc đời của con cái họ như thế nào.

Trong phim, con gái Tướng Loan, con trai và con gái Đại úy Lém và con trai Trung tá Tuấn đã lần đầu tiên chia sẻ trước ống kính những cảm xúc mãnh liệt mà bức ảnh vẫn còn mang lại, gây ra cho đến ngày nay và tác động của nó tới đời sống của họ.

Ký ức gần 60 năm

Nỗi đau vẫn còn đó, cắt cứa, ám ảnh.

Như thể những chết chóc đau thương ấy chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

"Chúng tôi được ba tôi đánh thức và nhắc cả nhà xuống hầm... Tôi cầu trời che chở cho cả nhà. Nhưng điều đó không xảy ra."

"Tôi nhìn thấy những vệt pháo sáng.

"Điều tiếp theo mà tôi nhớ, là thấy tôi nằm trên sàn nhà, máu túa ra. Tôi bị bắn vào đầu.

"Tôi vẫn còn như thể đang thấy em trai tôi nằm cạnh tôi, bụng bị rạch toạc ra. Em thở nặng nhọc, những hơi thở cuối cùng...

"...Việt Cộng tràn vào nhà. Họ lấy bia ra và ăn uống. Trong khi đó, tôi thấy mẹ tôi nằm đó, đang hấp hối. Tôi nghe tiếng mẹ khóc trong đau đớn, thời gian như kéo dài cả thế kỷ...," ông Huấn, con trai Trung tá Tuấn, kể lại trong phim giây phút cả gia đình bị thảm sát.

Khi ấy, mới 9 tuổi, ông Huấn một thời gian sau đã nhìn thấy bức ảnh cả gia đình mình bị giết trên tạp chí Time. Cạnh đó là bức ảnh Hành quyết tại Sài Gòn, mà ông Lém được tin là "tên đao phủ".

"Nếu đặt bức Hành quyết tại Sài Gòn cạnh bức ảnh gia đình tôi bị thảm sát, bức nào tàn bạo hơn?" ông Huấn đặt câu hỏi.

Với bà June, con gái Tướng Loan, tuổi vị thành niên của bà là một chuỗi những giận dữ và tổn thương dồn nén.

Khi bức ảnh Hành quyết tại Sài Gòn được thảo luận ở các trường học tại Mỹ.

Khi bạn học nhìn bà với ánh mắt ghê sợ. "Cha mày là tên giết người này sao?"

Khi chính phủ Mỹ dự định trục xuất cha bà - Tướng Loan - dưới áp lực dư luận.

Khi bà nhìn thấy bức vẽ nguệch ngoạc trong nhà vệ sinh quán ăn của cha mẹ, viết rằng cha bà là một "tội phạm chiến tranh".

Với bà Loan, ông Thông - hai người con của Đại úy Lém, đó là ngôi mộ gió của người cha, mà họ chỉ biết mặt vào giây phút ông bị bắn chết - qua bức ảnh Hành quyết tại Sài Gòn.

"Năm nào nhớ ba quá, chúng tôi chỉ ra mộ ngồi khóc dù biết rằng trong mộ không có hài cốt cha. Dịp 30/4, nhà nước có chiếu lên hình ảnh của ba [Bức ảnh Hành quyết tại Sài Gòn], tôi chỉ nằm nhìn và khóc. Nếu như không có chiến tranh thì gia đình tôi đâu có như vầy," bà Loan nói trong nước mắt.

'Phía sau bức ảnh là một người cha'

Người xem còn được thấy những mặt khác, nhân văn hơn, đời hơn, của những "kẻ giết người" trong cuộc chiến đẫm máu đó.

Tướng Loan, Đại úy Lém, qua cái nhìn của các con, là những người cha nhân hậu, yêu thương, đáng tự hào.

Ông Loan, cởi bỏ mũ áo binh trường, trong mắt con gái, là một người cha làm việc quần quật bảy ngày mỗi tuần để nuôi gia đình, yêu thương các con vô điều kiện và luôn đặt quyền lợi của người khác lên trên hết.

Ông Lém, với các con, là một "anh hùng tham gia giải phóng dân tộc", được "nhà nước phong tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang". Theo báo chí Việt Nam, vào ngày 17/4/2010, liệt sĩ Nguyễn Văn Lém cùng đơn vị từng do ông chỉ huy (đội 3, Biệt động Sài Gòn-Gia Định) được truy tặng, phong tặng danh hiệu Anh hùng Lực lượng Vũ trang Nhân dân.

Người xem cũng có thể thấy cả hai phía đều cố gắng "biện minh" cho hành động của cha mình.

Bà June trần tình:

"Bức ảnh chỉ là bức ảnh. Nó không nói lên toàn bộ câu chuyện. Nó không cho thấy điều đã xảy ra trước khi có bức ảnh. Điều xảy ra trước khi có bức ảnh là người đàn ông đó [ông Lém] đã đi khắp thành phố, ra lệnh giết người và giết nhiều người."

Theo bà June, trừ phi bạn là một người lính, bạn sẽ không thể hiểu vì sao những người lính như cha bà lại phản ứng như vậy, khi mà thực tế khắc nghiệt diễn ra xung quanh tác động sâu sắc tới họ.

"Với những trải nghiệm mà tôi đã có với ông, tôi không hoài nghi những gì ông đã làm," bà June cương quyết.

Trong khi đó, bà Loan và ông Thông, cũng kiên quyết khẳng định "không có chuyện cha tôi vào giết cả gia đình" ông Huấn và rằng ông Lém "không có thời gian để làm việc đó".

Hòa giải và chữa lành


 

 

 






Phim không (và hẳn là không thể) đào sâu vào các chi tiết có thể hỗ trợ các lời biện minh này. Như đạo diễn Naja Pham Lockwood chia sẻ rằng không ai (hiện còn sống) có thể biết rõ hay chứng minh điều gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.

Nhưng đó hẳn không phải là mục đích chính của những người có mặt trong phim.

Dù khó khăn, họ đã nhắc đến "vượt qua", "chữa lành".

Dù chặng đường này còn gian nan.

Ở độ tuổi 60, dù đã trở thành đề đốc trong Hải quân Hoa Kỳ để "tiếp nối di sản cha", hình ảnh gia đình bị thảm sát ngày mùng 2 Tết chưa bao giờ thôi hiển hiện sống động trong tâm trí ông Huấn.

Ông vẫn trách mình là người đã "xông nhà" đêm 30, vì đó mà mang bất hạnh tới cho gia đình.

Ông vẫn thầm hỏi, vì sao ông là người duy nhất còn sống. "Vì sao lại là tôi?"

Dù chưa bao giờ có câu trả lời, bây giờ, ông muốn "cậu bé 9 tuổi ấy vượt qua quá khứ để thực hiện những điều lớn lao hơn".

Cũng có cả sự bao dung trong phim.

Ông Huấn nói dù được thấy bức ảnh về kẻ được tin là giết gia đình mình, ông "không thể xác minh điều đó" và chỉ có thể phát biểu theo trí nhớ của một đứa trẻ 9 tuổi.

Ngoài những day dứt về quá khứ, không có lời nào oán hận.

Với bà June, 50 năm qua, bà chưa từng trở lại Việt Nam và từng "kiên quyết" không quay trở về.

Việc trở về thăm Việt Nam, theo bà, sẽ là thiếu tôn trọng đối với người cha - Tướng Loan - người đã "dành cả đời đấu tranh chống Cộng sản để bảo vệ đất nước của ông".

Nhưng nay bà quyết định "làm lành với quá khứ".

Bà nói các con bà muốn trở về Việt Nam để tìm hiểu cội nguồn của mình. Và bà, dù không nói rằng bà sẽ trở về, nhưng đã nói "sẽ không ngăn điều đó [các con bà về thăm Việt Nam] xảy ra".

Với ông Thông, bà Loan, những người đã vượt qua đói nghèo để xây dựng một cuộc sống no đủ hơn ở Việt Nam, họ muốn khép lại quá khứ, sau 50 năm, để bước sang một trang mới.

"Trang mới này chắc chắn tốt đẹp hơn," ông Thông nói.

Thực tế có thể không đơn giản như vậy.

Với những người Việt Nam "thua trong cuộc chiến", họ tới Mỹ và "chưa bao giờ có cơ hội khép lại những gì đã xảy ra", theo lời ông Huấn.

Với nhiều gia đình, cuộc sống bươn chải ở Mỹ để thoát đói nghèo khiến họ không có thời gian để chữa lành hay vượt qua những chấn thương.

Với những gia đình khác, đơn giản là họ muốn quên đi quá khứ mà họ bị cho là "bên thua cuộc".

"Chấn thương chiến tranh vẫn còn đó ở cả hai phía. Vậy làm sao chúng ta có thể cùng nhau vượt qua, tiến về phía trước?" lời ông Huấn tự sự trong phim không ngay lập tức có câu trả lời.

Nhưng vẫn còn đó hi vọng, như ông Huấn nói lời kết trong phim: "Đất lành chim đậu".

Đạo diễn Naja Phạm Lockwood nói rằng mục đích của bộ phim không phải là khơi lại những vết thương cũ, hay làm cho bức ảnh mang tính biểu tượng này trở nên giật gân hơn. Thay vào đó, mục đích là xem xét hành trình của chúng tôi, những người đến Mỹ với tư cách là những người Mỹ gốc Á mới, mang theo những vết thương và chấn thương cũ, trong khi tiến về phía trước, ở đất nước mà tất cả chúng tôi đều coi là nhà.

Bộ phim cũng đưa mọi người xích lại với nhau, tạo ra một không gian để hòa giải sau năm mươi năm, bằng sự thật và đồng cảm.

Vừa qua phim đã được chiếu tại một số thành phố tại Mỹ như San Francisco, Boston. Hiện phim Đất lành chim đậu chưa có kế hoạch chiếu ở Việt Nam.

Lịch chiếu phim trong tháng 5/2025:

·        2/5: Liên hoan phim châu Á-Thái Bình Dương, Directors Guild of America, Los Angeles, California

·        4/5: Liên hoan phim tài liu 10, Rp Davis, Chicago, Illinois

·        7/5: Văn phòng Salt Lake City, Salt Lake, Utah

·        9/5: HĐinh Qun Cam, Rp Lido, Newport Beach, California

·        21/5: Thư vin Tng thng Gerald R. Ford, Ann Arbor, Michigan

·        22/5: Bo tàng Tng thng Gerald R. Ford, Grand Rapids, Michigan

Tranh cãi về nhân vật Nguyễn Văn Lém

Trong diễn biến khác không liên quan tới phim Đất lành chim đậu, đã có những tranh cãi quanh việc ai thực sự là nhân vật bị Tướng Loan bắn chết trong bức ảnh Hành quyết tại Sài Gòn của nhiếp ảnh gia Eddie Adams.

Có hai giả thuyết được đưa ra về nhân vật bị bắn trong bức ảnh.

Theo phim tài liệu Từ một tấm ảnh (1998) của Hãng phim Giải Phóng, Đại tá Nam Hà, Bộ Tư lệnh TP HCM, đã xác nhận với truyền thông Việt Nam người trong bức ảnh giống Đại úy Nguyễn Văn Lém, thành viên Đội 3 Biệt động Sài Gòn–Gia Định.

Bà Nguyễn Thị Lớp (vợ ông Lém) cũng khẳng định người bị bắn có áo carô bị đứt nút mới khâu giống chồng mình.

Một số nhân vật khác cũng kể lại một số chi tiết mà nếu xâu chuỗi lại, người ta cho là trùng khớp với địa điểm và thời điểm bức ảnh Hành quyết tại Sài Gòn được chụp.

Chẳng hạn, Đại tá Nguyễn Phương Nam - cựu cán bộ Sở Ngoại vụ TP HCM, người có nhiều quan hệ với đặc công - kể lại rằng ngày mùng 1 Tết Mậu Thân, sau khi tấn công thất bại vào Bộ Tư lệnh Hải quân, Bảy Lớp (hoặc Lốp) bị bắt và bị đưa đến Bộ Tư lệnh Cảnh sát dã chiến Việt Nam Cộng hòa.

Theo một phóng viên người Nhật Bản lúc đó, người này đã bị cảnh sát dã chiến đưa đến đường 20 cũ (đường Lý Thái Tổ hiện nay) sau đó bị bắn.

Đây cũng là khoảng thời gian và địa điểm mà bức ảnh được chụp.

Tuy nhiên, cũng theo phim tài liệu Từ một tấm ảnh, một số nhân chứng khác lại cho rằng ông Lê Công Nà (tự Bảy Nà) mới chính là người trong bức ảnh.

Những người này gồm: bà Phạm Thị Sứ, cựu Bí thư Quận ủy Quận 5; ông Nguyễn Văn Tứ, cựu Thường vụ Quận ủy Quận 5; bà Vũ Xuân Lý, cựu Phó bí thư Quận ủy Quận 5…

Đặc biệt, báo chí Việt Nam cho hay bà Ông Bích Liên, cựu cán bộ quận 5, bạn chiến đấu cũ của Bảy Nà, nói rằng năm 1968, xem báo và nhận ra Bảy Nà bị Tướng Loan bắn, bà và đồng đội "ai cũng khóc thương".

Bà Sứ thì xác nhận rằng sáng mùng 2 Tết Mậu Thân 1968, bà đã thấy Lê Công Nà mặc áo ca rô.

Ông Lê Công Tứ (anh ruột của Lê Công Nà) khẳng định hai anh em rất giống nhau và người trong ảnh là em ông.

Ông Nà từng là chính trị viên quận đội, kiêm phó chỉ huy Quận 5, TP Sài Gòn-Gia Định của Quân Giải phóng Miền Nam Việt Nam.

Đến nay, tranh cãi này vẫn chưa ngã ngũ.