Thứ Hai, 29 tháng 5, 2023

BÙNG NỔ VẤN BẠN MẠI DÂM

 

image
V là ca cái, Bn gái là ca s.
 Càng nhiu ca s càng sang,
 Ca cái anh vn đàng hoàng vào ra.
 V là ca cái nhà ta,
 Li là ca s thng cha láng ging.

Quả tình “vạn bất đắc dĩ” tôi mới phải “khui” lại vấn đề này, một vấn đề rất “nhạy cảm” với hầu hết những “người tử tế”, nhất là các bà vốn coi trọng lễ giáo dù còn “cổ một tí” hay đã “thoáng” hơn ở một mức độ nào đó. Các bà xấu hổ giùm cho những người bước vào thế giới mại dâm bất cứ vì lý do nào. Nhưng tình trạng này ở VN hiện nay đã nổi lên “rầm rộ” trở thành một “vấn nạn” hầu như không có lối thoát và ngày càng lan rộng từ thành phố đến tỉnh lẻ, từ con phố sang trọng đến khắp hang cùng ngõ hẻm với sự tham gia của đủ mọi hạng người, bất kể trình độ, đẳng cấp, bất kể giàu nghèo, bất kể hoàn cảnh ra sao. Có chồng hay chưa chồng, cần tiền hay cần tình, mua bán dâm chỉ như cái thú vui như đi uống rượu hoặc chơi ma túy hay chỉ là kiểu đua đòi cùng chị cùng em.

Mại dâm hay mãi dâm

image
Hiện nay, ở VN rất nhiều người sử dụng từ “mại dâm” và không thể phân biệt “mãi dâm” với “mại dâm” là gì. Theo chữ nghĩa “mại” là mua, “mãi” là bán. Vậy người bán và người mua là hai đối tượng khác hẳn nhau. Ta gọi “mãi dâm” là hành động mua dâm còn “mại dâm” là hành động bán dâm. Do vậy, khi viết “gái mãi dâm” (mua dâm) là sai mà phải viết là “gái mại dâm” (bán dâm). Thực ra, nay không chỉ có “gái mại dâm” (tức những người phụ nữ làm nghề bán dâm), mà còn có “phụ nữ mãi dâm” (tức là phụ nữ bỏ tiền ra để mua dâm từ nam giới). Những người nam theo đuổi hành động bán dâm thoả mãn cho nhu cầu của người mua dâm (cả nam và nữ) thì được gọi một cách dè bỉu trong tiếng Việt là “đĩ đực”, hay “gigolo” hay “male prostitute” trong tiếng Anh. Con số này tuy không nhiều, chỉ chiếm 1-2% trong “nghề” này. Nhưng đó cũng là một hiện tượng đang có chiều hướng gia tăng.
Nhưng để tiện việc trình bày đề tài bớt rối, bài này gọi chung là nạn “mại dâm” như thói quen nhiều người thường dùng.

Không có giải pháp nào

Ở đây, tôi chỉ muốn đi tìm những nguyên nhân nào đã khiến cho tình hình mại dâm ở VN phát triển đến chóng mặt như thế. Tất nhiên tôi không hề có tham vọng đưa ra những giải pháp để ngăn chặn hay “chấn chỉnh” vấn nạn này. Đó là điều không thể bởi với tình hình hiện nay, kinh tế suy thoái trong một môi trường xã hội thiếu ổn định, niềm tin và đạo đức bị đánh cắp bởi tham nhũng, bởi sự phân hóa giàu nghèo nằm sát nách nhau, giá trị con người bị thay thế bằng vật chất.

image
Trong tình cảnh như thế, giải pháp nào cũng là “bất khả thi”. Dù cho nhà nước cùng với các nhà nghiên cứu, các cơ quan thi hành pháp luật có đưa ra hàng trăm giải pháp cũng không thể nào giải quyết hết được. Tất cả chỉ như con bệnh thập tử nhất sinh, cho uống liều thuốc cảm quá nhẹ, theo kiểu “còn nước còn tát” chứ không mong bình phục. Tất cả phải là do chính con người nhìn nhận sự việc như thế nào thôi. Con người với cuộc sống lại do kinh tế chi phối, xã hội trong sạch hay không là động lực chính thúc đẩy, quyết định con người ấy sống như thế nào. Ảnh hưởng dây chuyền ấy quấn chặt lấy nhau nên không thể giải quyết từ một mặt của vấn đề được. Tôi chịu thua, không đưa ra được giải pháp nào. Xã hội sẽ quyết định.  Khi nào xã hội sạch thì con người mới “sạch” được. Xin lật lại một chút quá khứ.

Có thời kỳ mại dâm được xem như hợp pháp

Năm 1953, khi tôi mới bước chân vào “hòn ngọc Viễn Đông”, đó là “Sè Gòn”, nơi tôi hằng mơ ước. Sau 2 tháng nằm trong Trường SQTB Thủ Đức, chúng tôi được đi phép chiều thứ bảy và ngày chủ nhật ở Sài Gòn. Trong thời gian đầu, ông bạn nằm chung giường đôi với tôi là ông Hồ Trung Hậu, ông nằm tầng trên, tôi nằm tầng dưới. Ông Hậu là dân Nam chính cống, là công chức thời Pháp và gia đình ông sống theo phong cách rất “Tây”. Ông hướng dẫn tôi đi chơi quanh thành phố (TP). Vài tháng sau, tôi quen dần và đi chơi cùng mấy ông bạn “Bắc kỳ” ngu ngơ. Chúng tôi được làm quen đủ thứ lạ từ Thảo Cầm Viên đến Vườn Lài, Kim Chung Đại Thế Giới… Dù trong túi rất ít tiền cũng cố bò vào xem cho “mở rộng tầm mắt”. Tôi chỉ kể qua về vài điều có liên quan đến đề tài này.

Hồi đó Sinh viên sĩ quan đi chơi bị hạn chết rất nhiều thứ, thí dụ không được đi xe buýt và xe xích lô máy, phải đi taxi, không được bén mảng đến những bar có treo bảng “interdit militaire”  “cấm quân nhân”… Nhưng có một nơi quân nhân được phép ra vào tự do đúng luật. Đó là một BMC (bordel militaire contrôler) nằm chềnh ềnh giữa đường Gallienie, nay là đường Trần Hưng Đạo. Qua một cái cổng có bốt gác do lính Tây canh chừng, anh nào cũng bị khám sơ qua xem có bệnh tật gì không. Vào trong là hàng chục dẫy nhà nằm ngang dọc, đèn đuốc sáng choang. Các cô gái đứng bày hàng trước cửa, ăn mặc đủ kiểu nhưng không cần lõa lồ quá bởi vào đây toàn là khách “có nhu cầu” rồi, khỏi cần cạnh tranh mời chào như những nơi khác. Tuy nhiên các cô vẫn cần khoe tí sắc vóc mập ốm cho khách chọn. Đó là mơi hoàn toàn hợp pháp.

image
Còn những nơi khác như Bình Khang, Vườn Lài cũng là những nơi mua vui cho khách bình dân có nhu cầu tìm đến. Ngay cả các khách sạn ở Chợ Lớn cũng gần như “tự do” chẳng ai thèm khám xét bắt bớ. Tôi muốn nói đến sự “hợp pháp” hay mặc nhiên được công nhận là “chuyện bình thường” của những nơi chốn đó. Ngay cả cờ bạc cũng có nơi chốn hợp pháp như Đại Thế Giới (Casino grand monde) do Bình Xuyên cai quản. Trên cổng lớn sáng rực ánh đèn néon, hàng chữ Grand Monde như một lời xác nhận với mọi người dân Saigon rằng nơi đó là sòng bạc được nhà nước bảo trợ, cứ mặc tình mà sát phạt!.

Rồi đến thời kỳ quân đội Mỹ tràn vào VN, đóng quân ở các thành phố. Nạn mại dâm tràn lan khắp nơi, nhà cho thuê “room for rent”, “ house for rent” chỉ thiếu chữ “người for rent” thôi. Tôi có một anh bạn già, chỉ làm nghề chụp ảnh khỏa thân cho các cô gái bán dâm cho quân đội Mỹ mà xây được nhà 3 tầng giữa đại lộ, nay giá cả lên đến cả chục tỉ đồng.

image
Phải kể đó là “thời loạn lạc”, Sài Gòn cũng giống như Okinawa của Nhật khi quân đội Mỹ quản lý quần đảo này từ năm 1945, tới năm 1972 mới trả lại cho Nhật Bản. Thời kỳ đó cũng phát sinh tệ nạn mại dâm, có người còn cho rằng các cô gái Nhật ở địa phương này được khuyến khích kiếm tiền để làm giàu cho đất nước sau chiến tranh. Nhưng sau đó, TP Nhật lại hồi sinh và nạn mại dâm chấm dứt.
Cũng như ở Sài Gòn, từ 1960 đến 1975,  tệ nạn mại dâm bớt hẳn bởi đời sống kinh tế khá hơn, đời sống văn hóa hồi phục, đạo đức được coi trọng. Bộ mặt TP sáng sủa hơn rất nhiều. Tất nhiên chẳng thành phố nào trên thế giới này không có mại dâm, chỉ nhiều hay ít mà thôi. Sài Gòn cũng vậy, tệ nạn mại dâm vẫn còn nhưng không đến nỗi là thảm họa và mại dâm cũng bị bắt nhưng không “quá nhiều” và quá “đa dạng” như bây giờ (năm 2013).

Nạn mại dâm âm thầm phát triển nhanh chóng

image
Nhà trăm tỉ của nữ diễn viên Trang Nhung
Rồi sau năm 1975, thành phố đổi chủ, trong những năm đầu, sự nghèo đói làm nạn mại dâm không có đất sống. Mọi người lo ăn chưa xong, lấy gì đi chơi. Người ta tưởng là TP “sạch”, thật ra là TP đói, bởi chưa anh nào kiếm ra nhiều tiền cả.

Tuy nhiên, đến giai đoạn “đổi mới” 1986 về sau, kinh tế thị trường phát tác những mặt trái của nó. Nạn tham nhũng, hối lộ, buôn gian bán lận, nạn bè phái con ông cháu cha trở thành “giai cấp hưởng thụ”, ngược lại là những người thuộc lớp nông dân, công nhân lao động làm không đủ ăn…

Bên cạnh đó, không thiếu những người đẹp khoe nhà trăm tỉ, đi xe mười tỉ, người tình Tây, Hàn Quốc, bảnh trai, gia tài hàng tỉ đô. Người ta bỏng mắt nhìn báo chí khoe giùm nhà của Ngô Mỹ Uyên Trị giá 300 tỷ; nhà Trang Nhung 100 tỉ, nhà Lã Thanh Huyền 30 tỷ đồng và mới đây nhất là nhà của ca sĩ Thu Minh giữa trung tâm TP Sài Gòn, nhìn ra nhà thở Đức Bà có giá khoảng triệu Mỹ kim. Hà Hồ đi xe chục tỉ đồng…

image
Thu Minh khoe nhà triệu đô mới tậu
Trong khi các cô gái tự cho mình là đẹp, học hành đàng hoàng, nhưng nghèo kiết xác, kiếm được cái xe máy đã là may, làm hùng hục không đủ tiền đổ xăng, cuộc đời tẻ nhạt trong ngõ hẻm.
Những người có nhà cao cửa rộng bằng con đường làm ăn chân chính hoặc may mắn “yêu chân thành” được một “đại gia” chẳng có gì đáng bàn. Thế nhưng “hội chứng khoe của”, kể cả kiểu khoe thân thể, chụp hình khỏa thân vì những mục đích vớ vẩn rồi tung lên mạng gây scandal lấy tiếng, đã âm ỷ làm cháy bỏng những giấc mơ của các cô gái khác.

Từ đó là mầm mống phát sinh ra lối sống đua đòi hưởng thụ, sùng bái vật chất, chạy theo lối sống cá nhân vị kỉ, coi rẻ giá trị cộng đồng. Mại dâm theo đó cũng xuất hiện trở lại ngày càng nhanh chóng, dưới nhiều hình thức, tinh vi hấp dẫn, kỳ quái hơn. Nếu trước đây các cô gái bán dâm vì nghèo khó vì ít học thì nay khác hẳn.

Chỉ có 10% gái bán dâm vì nghèo khó

Một anh là “tuyên truyền viên” của hội chống HIV cho biết: “Tôi đã tiếp xúc với rất nhiều gái mại dâm, số cô mà tôi đã gặp, đã trò chuyện, chắc phải đến vài trăm. Trong số đó, có lẽ chỉ 1/10 là hoàn cảnh thực sự quá khó khăn, buộc phải làm gái. Còn lại, đa số là lười nhác, thích chưng diện, thích ăn sung mặc sướng... Với những người đó, tôi không thể thông cảm hay xót xa được...”
Hầu hết gái bán dâm khi bị phát hiện đều đổ cho “nhà nghèo” nên mới đi bán thân. Nhưng theo điều tra thì 52,2% gái bán dâm có gia cảnh trung bình và 2,4% khá giả chứ không hề nghèo. 27,6% đi bán dâm là do bạn bè rủ rê, 63,9% là do lôi kéo bởi chính những gái mại dâm khác, chỉ có 6% là do bị lừa hoặc cưỡng bức.


image
Có gái mại dâm mới 16 tuổi khi bị bắt đã trả lời tỉnh queo: “Ở nhà mỗi lần xin 5-10 ngàn đi chơi game mà ông bà già cứ cằn nhằn nên em mới đi làm kiếm tiền chơi, khỏi bị cằn nhằn nhức đầu”. Có gái mại dâm nói thẳng với nhà báo: “Chị không bỏ nghề đâu, vì nghề này vừa sướng lại vừa có tiền”. Thậm chí, có ngôi làng đua nhau đẩy con gái đi bán dâm để làm giàu. Có bà mẹ vì hám tiền đã bất chấp nhân phẩm và tình mẫu tử, ép con đi bán dâm hoặc lấy chồng Đài Loan, Hàn Quốc. Mặt khác, tại các cửa khẩu tiếp giáp với Trung Quốc, tình hình mua bán người vì mục đích mại dâm và bắt cóc trẻ em để đưa sang Trung Quốc cũng trở thành vấn đề đáng báo động.

Đặc biệt, một số gái mại dâm còn là người mẫu, diễn viên, hoa hậu, ca sĩ... có thu nhập cao, nhưng vì muốn ăn chơi xa hoa mà đi bán dâm. Một số còn kiêm luôn vai trò “tú bà”, chăn dắt và môi giới mại dâm. Người mẫu bán dâm Hồng Hà nói đi bán dâm là “để mua được nhà lầu, xe hơi”.

Gái bán dâm có học, đẹp và sành điệu

image
Sinh viên bán dâm bị bắt chờ lấy lời khai
Quan niệm cho rằng gái mại dâm do “học vấn thấp” thực tế không còn đúng nữa. Một số gái bán dâm có học vấn không hề thấp. Công an đã làm rõ một số đường dây mại dâm bao gồm những sinh viên có ngoại hình đẹp, thích ăn chơi đua đòi tại các trường đại học, cao đẳng được các tú bà tuyển mộ để bán dâm giá cao. Gái bán dâm trong các đường dây này là sinh viên nhưng lại thích đua đòi, ăn chơi ở những chốn sành điệu, dù bố mẹ chu cấp đầy đủ nhưng vẫn đi bán dâm chỉ để có tiền thỏa mãn sĩ diện. Có sinh viên, thậm chí cả học sinh Trung hoc phổ thông mới 17 tuổi đã vừa bán dâm vừa kiêm luôn vai trò môi giới mại dâm, buôn bán phụ nữ với những chiêu tinh vi như bán trinh giả.
Như thế cái nghèo chỉ chiếm 10%, còn lại là “con gái nhà lành” đi bán dâm. Đấy mới chính là thảm họa và là điều đáng lo ngại cho toàn cảnh nền luân lý đạo đức hiện nay. 

Bùng nổ dư luận mại dâm


image
Nhưng tại sao đến lúc này dư luận về mại dâm lại bùng lên dữ dội trên khắp các trang báo VN và là đề tài bàn tán không chỉ ở quán cóc vỉa hè mà còn là nỗi lo của những “gia đình tử tế”. Nỗi hoang mang của những bà mẹ, ông bố, người anh người chị lương thiện khi có những đứa con em sống “bí mật” hay thác loạn. Dư luận bùng lên bởi hai lý do:

1- Vụ án Mỹ Xuân

image
Cựu hoa hậu Mỹ Xuân đang được dẫn vào tòa án sáng 27-6
Ngày 27 tháng 6 vừa qua, Tòa án TP Sài Gòn  đưa ra xét xử Mỹ Xuân cùng 5 bị cáo bị về hành vi “Môi giới mại dâm”. Có hàng trăm thứ chuyện về vụ mua bán dâm “cao cấp” gồm toàn nghệ sĩ nổi tiếng từ ca nhạc đến điện ảnh, người mẫu thời trang… làm rung rinh khắp 3 miền Trung Nam Bắc và cả báo chí quốc tế. Phiên tòa xử Mỹ Xuân cùng 5 bị cáo đã được đưa ra xét xử vào 08g sáng ngày 27-6.
Theo bản cáo trạng, ngày 2/6/2012 (cách đây 1 năm),công an ập vào khách sạn ở Q.1 (TP Sài Gòn) bắt quả tang 4 đôi nam nữ đang thực hiên hành mua bán dâm. Trong đó, các cô gái bán dâm được xác định là Lê Thị Thúy Hường (người mẫu có nghệ danh Jenny Phương), Lê Thị Yến Duy (hoa khôi thời trang tỉnh Bến Tre 2010), người mẫu Nguyễn Thị Minh Nhài (nghệ danh Ngọc Thúy). Tuy nhiên, cả bốn người đẹp trên và bốn khách mua dâm bị bắt quả tang đều có đơn xin vắng mặt tại tòa ngày 27-6 vừa qua.

image
Á Khôi Thiên Kim một tú bà đắc lực trong đường dây mại dâm của Mỹ Xuân.
Tiếp tục mở rộng điều tra đường dây môi giới mại dâm này, cơ quan công an đã bắt khẩn cấp Võ Thị Mỹ Xuân (30 tuổi, được biết đến với tên gọi hoa hậu Mỹ Xuân), Trần Thị Hoa (27 tuổi, người mẫu tên Thiên Kim), Trần Quang Mai (41 tuổi, quê Long An, ngụ Q.3), Lê Quang Tuấn Anh (28 tuổi, quê Lâm Đồng, ngụ Q.Phú Nhuận), Lương Quốc Huy (26 tuổi, quê Bình Thuận) và Nguyễn Hữu Đạt (44 tuổi, ngụ Q.Bình Thạnh). Vụ án được khởi tố vào ngày 11/6/2012.

image
Người mẫu Thiên Kim được tại ngoại cũng có mặt.
Sơ lược nội dung vụ án Mỹ Xuân, từ giữa năm 2011 (2 năm sau khi đoạt danh hiệu Hoa Hậu Nam Mekong năm 2009), Mỹ Xuân cùng một số người mẫu, ca sĩ được Mai dẫn mối đi bán dâm cho khách với giá từ 1.000 đến 2.500 USD (trong trường hợp đi tour). Sau thời gian hành nghề, Xuân quen biết với nhiều đại gia đến đầu tháng 4/2012, cô chuyển sang môi giới cho một số "đàn em" trong đó có hoa khôi của một tỉnh miền Tây để lấy “hoa hồng”. Mỗi lần phục vụ các cô được trả khoảng 1.000 đến 1.500 USD.

Gần trưa, toà tuyên án Trần Quang Mai 5 năm tù, Tuấn Anh 3 năm tù, Mỹ Xuân 2 năm 6 tháng tù. Thiên Kim 2 năm tù nhưng cho hưởng án treo, thời gian thử thách là 4 năm, Quốc Huy 1 năm tù nhưng cho hưởng án treo, thời gian thử thách là 2 năm. Hữu Đạt bị phạt 1 năm 24 ngày tù (bằng thời hạn tạm giam).

Nhiều bạn đọc đã biết quá rõ về vụ án này và thật tình tôi không muốn “dài dòng” về họ một lần nữa bởi bản án của dư luận từ một năm nay đã là một hình phạt rất nặng đối với các cô gái “chân dài” và gia đình họ. Bản án này nặng hơn tất cả mọi bản án khác.

2- Chuyện Đồ Sơn không có mại dâm

image
Gái mại dâm tung tăng ở “phố đèn đỏ” sát bãi biển Đồ Sơn, Hải Phòng.
Lý do thứ hai là chuyện ầm ĩ về phố đẻn đỏ ở Quất Lâm Vũng Tàu. Nhà báo nói dày đặc nhà hàng bán dâm, nhưng ông Phạm Ngọc Dũng, Phó trưởng phòng Chính sách phòng chống mại dâm Cục Phòng chống tệ nạn xã hội (Bộ LĐ-TB&XH) cho biết, Cục đã nhiều lần chỉ đạo kiểm tra, đánh giá về tệ nạn mại dâm tại Đồ Sơn (Hải Phòng) và Quất Lâm nhưng kết quả báo cáo của các địa phương đều khẳng định là không phát hiện có mại dâm tại hai địa điểm này. Các địa phương báo cáo chỉ có một vài trường hợp, không đáng kể.

image
Một quý bà trang bị kín mít đi tìm “phi công trẻ” ở khách sạn Sài Gòn.
Mấy anh phóng viên “nực gà” bèn vào cuộc, lôi ra đủ hình ảnh, clip video, bằng chứng về nạn “Đồ Sơn đầy đĩ” này. Nhân đó còn có rất nhiều ông “ăn theo” lôi ra hàng trăm thứ chuyện khác, mại dâm nam, mại dâm nữ, các “địa danh” nổi tiếng và các phi vụ cực kỳ hấp dẫn, các sinh viên học sinh, các nữ công nhân làm thêm, các bà đi tìm “phi công trẻ”, các đại gia chân giày và chân đất đi tìm “nhu cầu”, ly kỳ hơn nữa là các người đẹp nổi danh trong làng showbiz kiếm tiền như thế nào. Có những cô chính thức bị bắt, bị phạt nhưng cũng có những cô bị “nghi ngờ” bị đối thủ tung tin chẳng biết thất thiệt hay có thật. Người tung, kẻ hứng, người kết tội, kẻ cãi, cứ ầm ầm. Có viết ngàn trang cũng không đủ.

Các mánh khóe bán dâm thời nay


image
Thời gian gần đây, gái mại dâm hoạt động tinh vi hơn. Nhiều gái mại dâm là lưu động, không nằm trong đường dây lớn mà tự hoạt động theo kiểu đơn lẻ hoặc theo nhóm 2-3 người, không ở trong nhà chứa hoặc đứng đường mà tự quảng cáo, chào mời trên các trang web đen, trên internet hoặc điện thoại di động. Những cô này rao bán dâm trên mạng, tung thông tin, hình ảnh, số điện thoại hoặc sử dụng nickname để chatsex với sự hỗ trợ của webcam. Sau khi móc nối với khách và xác minh đúng “mật khẩu”, gái mại dâm sẽ cho khách địa chỉ hoặc sẽ đi đến địa chỉ của khác. Ngoài ra, hoạt động mại dâm theo phương thức gái bao theo tour du lịch đang gia tăng.


image
Bên cạnh đó, tổ chức hoạt động mại dâm vẫn là lợi dụng các dịch vụ ăn nghỉ, vũ trường,  karaoke, tiệm hớt tóc, cà phê, tẩm quất... đã hình thành các đường dây liên tỉnh, hoặc có sự móc nối với các hướng dẫn viên du lịch để cung cấp gái mại dâm cho khách đến các địa điểm du lịch trong nước hoặc nước ngoài.

Luật pháp VN xử mại dâm như thế nào

image
Hai gái mại dâm bị xét xử
Trung bình, có khoảng 66% người bán dâm hoạt động độc lập. Ngày nay có ít người bán dâm qua môi giới rất dễ hiểu vì pháp luật Việt Nam trừng phạt môi giới mại dâm rất nặng, trong khi lại nhẹ tay với người bán dâm và mua dâm. Môi giới phải lĩnh án hình sự và bị tù nhiều năm, nhưng mua và bán dâm thì lại chỉ bị phạt hành chính vài trăm ngàn. Trình độ học vấn của gái bán dâm cao so với trước nên cũng tìm những cách hoạt động tinh vi hơn mà không cần qua môi giới. Việc chỉ xử nặng kẻ môi giới mà nương nhẹ xử lý mua bán dâm khiến việc chống mại dâm thiếu tính răn đe nên tác dụng phòng chống rất thấp.

Luật mới năm 2012 quy định gái mại dâm sẽ không bị đưa đi phục hồi nhân phẩm ở trại như trước, mà chỉ bị phạt tiền (300 ngàn nếu lần đầu và 5 triệu nếu tái phạm). Lý do của việc bãi bỏ áp dụng hình thức đưa gái mại dâm vào trại là để “tăng cường áp dụng các biện pháp xã hội”, để gái mại dâm tự nguyện hoàn lương. Tuy nhiên, thực tế là các cơ sở hỗ trợ xã hội ở Việt Nam còn rất thiếu và yếu, mỗi tỉnh cả năm chỉ hỗ trợ được mấy chục người, trong khi số gái bán dâm cả nước lên tới hàng vài chục ngàn hoặc chẳng có cách nào thống kê hết. Ví dụ, Chi cục Phòng chóng tệ nạn Hà Nội chỉ đặt mục tiêu hỗ trợ dạy nghề, tạo việc làm được cho khoảng 60-80 người bán dâm trong suốt 3 năm. Tại TP Sài Gòn, mỗi năm chỉ hỗ trợ được 30 suất vay vốn tạo việc làm. Ở Khánh Hòa, suốt năm 2011 chỉ có 2 cô gái mại dâm được hỗ trợ hoàn lương và 6 cô được tư vấn, hỗ trợ vay vốn tạo việc làm.

image
Việc áp dụng quy định mới trong khi không cân nhắc đến tình hình thực tế đã khiến nhiều người lo ngại rằng mại dâm sẽ lan tràn bởi mức xử phạt quá nhẹ, trong khi các biện pháp quản lý tại xã hội thì yếu và lỏng lẻo. Mặt khác, thu nhập từ bán dâm cao hơn nhiều so với lao động thông thường lại ít nặng nhọc, một tỷ lệ lớn gái bán dâm chẳng phải vì nghèo khổ mà vì muốn có nhiều tiền để ăn chơi. Do vậy, việc bỏ biện pháp cưỡng chế sẽ khiến việc gái mại dâm tự nguyện hoàn lương là rất khó khăn, trong khi sẽ ngày càng có nhiều cô gái trẻ sẵn sàng bước vào con đường này vì không còn sợ bị xử phạt nặng.


image
Giám đốc Sở Lao Động- Thương Binh- Xã Hội Thành phố Sài Gòn nhận định: tình trạng bắt rồi lại thả này dễ làm gia tăng mại dâm; khi bị bắt quả tang gái mại dâm sẵn sàng nộp phạt rồi sau đó tiếp tục hoạt động bình thường, thậm chí công khai. Thu nhập trung bình của gái mại dâm ít nhất cũng khoảng trên 10 triệu đồng/tháng, gái gọi cao cấp tới 150 triệu đồng/tháng, phạt tiền 300 ngàn thì chẳng bõ bèn gì. Nếu số tiền nộp phạt lớn, gái bán dâm sẽ tăng giá, không ảnh hưởng đến túi tiền. 


image
Một gái bán dâm không che giấu: “Sau một thời gian làm nhân viên phục vụ cho các quán ăn, vừa mệt lại không có tiền nhiều, nghe lời mấy đứa bạn bảo làm gái vừa sướng vừa có tiền nên em theo. 
Lúc mới vào nghề phải lén lén lút lút, sợ công an bắt giam, giờ chỉ bị phạt hành chính thì chẳng còn gì phải sợ nữa… Tính ra, một ngày em có thể tiếp đến 10 khách, mỗi lượt cũng được 200.000 – 300.000 đồng thì nộp phạt cũng chẳng đáng là bao”.


image
Đáng sợ hơn nữa, mới dây Công an Hải Phòng đã bắt được một nhóm thanh thiếu niên mam nữ thuê nhà trọ bình dân tại phường Kênh Dương (quận Lê Chân), tụ tập sống bầy đàn và sử dụng ma túy. Hầu hết ở độ tuối 21, nhiều nhất là 25. Trong đó có cả em Đỗ Bích Ngọc (ở xã Tân Dương, huyện Thủy Nguyên) mới 13 tuổi.

Nguồn tin mới nhất còn tiết lộ những trận “đập đá” (chơi ma túy) thâu đêm suốt sáng của nhiều “kiều nữ, tiểu thư” Hà thành – hầu hết là con nhà giàu có, quyền thế – rơi vào trạng thái hoang tưởng tình dục. Chuyện hoang tưởng tình dục kể ra có nhiều người không dám tin. Thậm chí bản thân những “kiều nữ” này cũng không thể tưởng tượng nổi tại sao họ lại có thể quan hệ tình dục theo kiểu “bầy đàn” kinh hoàng đến thế... Từ đó đến việc bán thân chỉ là “chuyện nhỏ”.

Ngày ấy là bao giờ?

image
Hoa hậu Mỹ Xuân là một trong những kẻ cầm đầu đường dây gái gọi.
Chuẩn mực đạo đức suy thoái, nhiều cô gái dù có học thức vẫn không ngần ngại kiếm tiền từ con đường này (ước tính 10,3% gái bán dâm có trình độ Đại học, cao đẳng, trung cấp nghề). Do học đòi “phong cách Tây sành điệu”, nhiều cô coi rẻ nhân phẩm, sẵn sàng làm theo bản năng, chấp nhận dùng thân xác mình làm vật trao đổi vì tiền bạc danh lợi. Trong điều kiện xã hội hiện nay, nếu vẫn cho rằng gái mại dâm là “nạn nhân của số phận, vì hoàn cảnh mới phải bán dâm” không còn phù hợp, nhiều trường hợp chẳng đói nghèo, dốt nát gì vẫn đi bán dâm. Việc liên tiếp nhiều vụ án mại dâm sinh viên, người mẫu bị phát hiện đã gióng lên hồi chuông báo động về lối sống ngày càng tha hóa của một số người trong xã hội.

Sau phiên tòa xử vụ án “môi giới mua bán dâm” này, có 2 luồng dư luận được đặt ra là tại sao không công bố danh tính những “đại gia” mua dâm và cần phải xử phạt những người di mua dâm mà chỉ phạt người “đi bán của trời cho”?


image
Câu hỏi thư hai là có nên hợp pháp hóa nạn mại dâm như cá cược đá bóng không? Nhiều độc giả cho rằng không hợp pháp hóa mại dâm chỉ là “đạo đức giả”. Tại VN, chắc khó có thể xảy ra chuyện hợp thức hóa tệ nạn này, nó vẫn cứ sống như cơn bão ngầm thôi.


image
Chúng ta chỉ có thể hy vọng khi nào nền kinh tế và đời sống văn hóa thực sự được phục hồi, bớt tham nhũng, cuộc sống có niềm tin vào đạo lý, và khoảng cách giàu nghèo không còn quá xa, lúc đó mới giải quyết được một phần những thứ bệnh nan y trầm kha như thế này. Ngày ấy là bao giờ, chưa ai trả lời được.



Văn Quang

TÍNH THIỆN CỦA CON NGƯỜI



Marina Abramovic ra đời ở BelgradeSerbia. Cô là một nghệ sĩ performance art (nghệ thuật trình diễn) nổi tiếng. 

image
Đây là tác phẩm “Rhythm 0, 1974” của cô, một cuộc thử nghiệm về lòng tin vào tính thiện của con người. Marina bảo với khán giả rằng cô sẽ không cử động, không chống cự trong suốt 6 tiếng đồng hồ, khán giả muốn làm gì cô cũng được. Cô đặt 72 món khác nhau trên bàn, từ những thứ nhẹ nhàng, vui tươi như bông hoa cài tóc, dải lụa, lông chim v.v... cho đến những thứ có thể gây đau đớn, thương tích cho cô như lược, gai bông hồng, roi da, kéo, chai rượu, dao mổ và cả một cây súng đã lên nòng. Khán giả tùy nghi sử dụng 72 thứ đó lên người cô.

“Ban đầu,” Abramovic bảo, “khán giả đã rất nhẹ nhàng, có phần nhút nhát, nhưng chiều hướng bạo lực càng ngày càng nhanh chóng. Kinh nghiệm mà tôi học được là... nếu như bạn để mặc sự quyết định cho công chúng, họ có thể giết chết bạn... Tôi cảm thấy bị xúc phạm: Họ dùng kéo cắt phăng quần áo của tôi, ghim gai hoa hồng vào bụng tôi, nhục mạ tôi, một người đã chĩa súng vào đầu tôi, và một người đã lấy nó đi.”

Tác phẩm đã tạo nên một bầu không khí tràn ngập sự hung hãn, đáng sợ.

“Sau đúng 6 tiếng, như kế hoạch, tôi đứng dậy và bắt đầu đi về phía đám đông. Mọi người đã bỏ chạy, bỏ chạy khỏi một cuộc đối đầu thật sự (với tôi).”

Họ được quyền “chọn” cách đối xử với người đàn bà này, và họ đã chọn những cách vô nhân đạo để hạ nhục cô ấy. Họ biết cô ấy sẽ không chống cự, họ cũng biết rằng dao, gai sẽ làm cô ấy đau. Và họ VẪN CHỌN những cách tàn bạo ấy.

Tác phẩm đã hé lộ những điều khủng khiếp về cái gọi là “lòng người”: con người sẽ DỄ DÀNG hãm hại nhau đến mức nào khi họ có cơ hội. Tác phẩm/biểu diễn này cũng cho thấy: Rất dễ dàng để hạ nhục một con người không dám đứng lên chống lại.

HAI CUỐN PHIM, HAI THÁI ĐỘ

 

image
Một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng rất thú vị không riêng với tôi mà có lẽ rất nhiều người theo dõi tin tức hằng ngày trên mạng sáng ngày 14 tháng 9 năm 2014 về sự xuất hiện của hai cuốn phim: “Sống với lịch sử” và “The Last Days in Vietnam.”

BBC đưa tin “Phim ca ngợi Tướng Giáp hủy chiếu ‘vì ế’: Một bộ phim ca ngợi chiến thắng Điện Biên Phủ và Đại tướng Võ Nguyên Giáp được nhà nước Việt Nam đầu tư 21 tỷ đồng đã phải ngưng chiếu vì không bán được vé.”

image
Trang Ba cây Trúc: Xem Phin ‘Last Days in Vietnam’: Những ngày cuối cùng tại Việt Nam sau 40 năm hay 400 vẫn mãi… nhớ đời. Phim tài liệu của Rory Kennedy. Phim nói về những cảnh khốn cùng, người dân Miền Nam đang trốn chạy cs; những chiếc trực thăng đáp xuống bất cứ cao ốc nào có thể của Sàigòn để đưa người ta đang hốt hoảng khi cộng quân trên đường tiến về Sàigòn ra ngoài Hạm đội đang đậu ngoài khơi biển Việt Nam.

Người trốn chạy thì đông, trực thăng chỉ có hạn, nên đã có rất nhiều người không thể trốn được, đã hoàn toàn thất vọng, sợ hãi, uể oải lê bước về nhà mặc cho số phận.

image
Rory Kennedy, con của Cố Bộ trưởng Tư Pháp Robert Kennedy và cháu của Tổng thống Kennedy, đồng thời cũng là cháu của Thượng Nghị sĩ Ted Kennedy, người đã cạn tầu ráo máng cắt viện trợ cho VNCH trong những ngày cuối cùng.

Nay chị sưu tầm và nói lại cho không những dân chúng Hoa Kỳ và cả thế giới biết rõ được sự hy sinh chiến đấu cao cả của quân nhân Hoa Kỳ, VNCH để bảo vệ tự do và những hành động thể hiện tình cảm con người cứu vớt lẫn nhau trong giây phút tuyệt vọng nhất.

Giờ đây sau 40 năm, mỗi người cả bên thắng cuộc lẫn bên thua cuộc, xin hãy bình tâm và chỉ tưởng tượng lại một phút thôi, khi chiếc máy bay vận tải C41, hoàn toàn chỉ chở những em cô nhi sơ sinh, bị bên thắng cuộc bắn hạ khi vừa cất khỏi đường băng sân bay Tân Sân Nhất.

image
Phim “The Last Days in Vietnam” được hai đài truyền hình và một số báo ca ngợi và đánh giá xứng đáng được trao giải thưởng Oscar.

Phim này được chiếu thử tại Rainier Center, Seattle và sẽ lần lượt ra mắt tại New York, Whasington DC, Boston, LA, Philadelphia, San Francisco, Berkerly, SN Rafael, San Jose, San Diego, Irvine (CA), Chicago, Denver, Minneapolis, Phoenix, Atlanta, Seattle. Rất nhiều người đang háo hức mong được coi cuốn phim này.

image
Còn Phim “Sống cùng Lịch sử” riêng phần tôi, có lẽ sẵn thành kiến. Phải thú thực mỗi khi nhìn thấy nón cối, dép râu với AK, tự nhiên tôi thấy nó có vẻ man rợ. Nó thể hiện tư tưởng cỏ dại của Đức Đạt Lai Lạt Ma. Đoàn quân này theo Đại tướng Võ Nguyên Giáp lấy thịt sống chèn pháo để tấn công Điện Biên Phủ làm tôi kinh tởm. Cho nên bây giờ giá có ai mua vé cho tôi đi coi những hình ảnh này, tôi cũng không thấy hứng thú gì. Nó không nói lên được vẻ hào hùng của người trai đất Việt, nhưng chỉ cho thấy mạng người quá rẻ, chỉ để cho người ta sử dụng.

image
Sau này đọc thêm tài liệu cho thấy những kế hoạch đánh chiếm Điện Biên Phủ là do tướng Lã Qúy Ba của Trung cộng, và những hoạt động, thái độ của tướng Giáp lúc cuối đời cho thấy người ta nghi ngờ về những tài năng, thành tích và khí phách của ông.

Sau mỗi chiến thắng lớn của CSVN, có nhiều người cảm thấy vô cùng sung sướng, nhưng không thiếu những người đau khổ. Họ đau khổ vì sau mỗi lần chiến thắng như thế cũng cùng lúc báo hiệu tai họa sắp giáng xuống đầu họ. Nên họ đã tìm cách trốn chạy.

Hai thái cực này đã thể hiện rõ nhất trong hai cuốn phim nêu trên. Khi chiến thắng Điện Biên Phủ vang lên, thì làng tôi tìm cách trốn chạy. Và cũng may mắn đã thoát được vào Miền Nam. Một gia đình tiếc những thửa ruộng ở lại; sau đó đã bị mang ra giữa làng bắn. Một người trong làng tôi cho biết nếu không thoát kịp chắc chắn sẽ có một cuộc tắm máu.

image
Sau Điện Biên Phủ là Cải Cách Ruộng Đất, đã được nhiều người nói đến khi nhà nước Việt Nam cho triển lãm “Cải Cách Ruộng Đất” trong suốt tuần qua. Rồi biến cố 75, khi quân CSVN tiến vào Sàigòn, ngoài cs nòi ra, còn có rất nhiều người giả vờ vui mừng nữa ăn theo. Nhưng rồi cuốn Phim The Last Days in Vietnam đã cho thấy những cảnh hốt hoảng, sợ hãi người ta tìm mọi cách trốn chạy đoàn quân cỏ dại này. Nhiều gương mặt ủ dũ, tuyệt vọng khi nhìn những chiếc trực thăng sau cùng khuất dạng khỏi bầu trời Sài Gòn.

image
Xe hơi, xe hai bánh chen chúc nhau chạy trốn hết ra bến cảng; cũng có nhiều người lao thẳng ra Vũng Tàu, xuống Lục Tỉnh, Cà Mau tìm đường ra biển. Những hình ảnh người ta hốt hoảng, sợ sệt, tuyệt vọng trốn chạy này đã thức tỉnh biết bao nhiêu nhà báo, nhiếp ảnh gia, sinh viên học sinh và nhiều người khắp năm châu chỉ vì chán ghét chiến tranh, yêu chuộng hòa bình đã mù quáng trước những lời tuyên truyền bịp bợm của cs.

Hôm nay họ đã biết rõ được mặt trái của cuộc chiến, cuốn phim The Last Days in Vietnam là một trong những tài liệu này. Chắc chắn nó sẽ được nồng nhiệt đón chào khắp năm châu, mà còn cả ngay những người Việt Nam đang sống trong nước. Ngược lại với cuốn Phim ‘Sống cùng Lịch sử’ được nhà nước đầu tư 21 tỷ mà cho vé người ta cũng không muốn coi.

image
Hai cuốn phim, hai thái độ nói lên cảnh chợ chiều của cộng sản Việt Nam. Triển lãm “Cải Cách Ruộng Đất” theo cs nói là để cho thấy đảng muốn mang lại công bằng xã hội, để người cày có ruộng. Cái tàn nhẫn trong chính sách này đã được nhiều người nhắc đến là “đôn địa chủ” cho đủ chỉ số 5% mỗi xã. Có nhiều người ăn độn suốt đời cũng vẫn bị kết là địa chủ và mang ra đấu. Giá ngày hôm nay đảng quy định mỗi đơn vị hành chánh, công an, quân đội hay xã ấp là 5% tham nhũng có phải dân được nhờ không.

Cái tàn nhẫn sâu xa nhất theo tôi là khủng bố để gieo rắc sợ hãi hòng nắm linh hồn dân quê Việt Nam. Người ta giờ đây tố cáo lẫn nhau chỉ vì sự an toàn và sống còn của bản thân mà thôi. Người cày có ruộng, nhưng chỉ thời gian rất ngắn sau khi chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất hoàn tất, lại phải tập trung ruộng vừa được chia vào Hợp tác xã. Nó cho thấy đảng chỉ lợi dụng lòng tham của bần cố nông để dùng họ trong việc tiêu diệt kẻ thù của đảng mà thôi. Cuộc triển lãm này hoàn toàn bị phản ứng ngược (side effect), phải đóng cửa sớm.

image
Phim “Sống với Lịch sử” đã quăng xuống biển 21 tỷ đồng và chiếu không cũng không kiếm được người đi coi. Không biết đảng dùng những chiêu gì nữa trong thời gian tới. Cảnh chợ chiều, hàng hóa ế ẩm quá. Rõ chán quá đảng ơi.




Bùi Lộc

Tưởng niệm 30 tháng tư!

Làm sao quên được ngườơi?
Mi
n Nam mt nước ngày này năm xưa
Đã ba mươi chín mùa mưa
Bao nhiêu tang tóc,l
 chưa phai nhoà!

M
t ngày c nước v oà
Ni
m vui gian di , ni đau tn cùng
Đau thương, tang tóc chp chùng
Quê h
ương bng chết, mt ngày mùa xuân!

M
t ngày by lính, đoàn quân
Thùng thình qu
n áo, ngu ngơ mt mày
M
t ngày gic đã v đây
Sài Gòn còn đó, k
 nào đi tên?

Vi
t Nam nim nh không tên
Vi
t Nam hai tiếng linh thiêng đu đi
Còn đâu trang s
 sáng ngi?
Gi
c v , bc t quê hương đo đày !

Mi
n Nam nước mt mt ngày
Quê h
ương dân tc lm than mt đi !
Hôm nay xin nguy
n mt li
Chung tay góp s
c, dp tan cng thù !

Hoàng Hạc

NGÀY TRUYỀN THỐNG CSQG NĂM 2023 TẠI BẮC CALI DO HỘI ÁI HỮU CSQG TỔ CHỨC.

Chủ Nhật, 28 tháng 5, 2023

Dù thu nhập 100,000 USD nhưng vẫn túng thiếu ở 8 thành phố của California


 BM

Theo báo cáo được công bố ngày 24/04 này, San Jose, nằm tại trung tâm của Thung lũng Silicon, được xếp hạng đầu tiên trong số những thành phố đắt đỏ nhất trên cả nước. Công ty cho vay quốc gia này cho biết, một gia đình ba người kiếm được sáu con số ở nơi đây sẽ mắc nợ mỗi tháng sau khi chi tiêu cho nhà ở và chi phí đi lại.


Lendingtree viết trong một tuyên bố về cuộc khảo sát, “Đó có thể là vùng đất của các đại công ty công nghệ và các doanh nhân triệu phú, nhưng đối với một gia đình ba người sống ở San Jose, California, mức thu nhập 100,000 USD hàng năm sẽ khiến họ rơi vào cảnh túng thiếu với số nợ lớn 1,493 USD/tháng khiến San Jose trở thành thành phố lớn đầu bảng nơi những người kiếm được sáu con số có thể phải vật lộn để vừa đủ trang trải cuộc sống.”


BM


Cuộc khảo sát này đã sử dụng ước tính chi phí của Cục Điều tra Dân số Hoa Kỳ từ năm 2021 để dự đoán số tiền mà một gia đình ba người phải bỏ ra để thuê một căn hộ hai phòng ngủ, chi trả cho việc chăm sóc con trẻ hàng tuần, chi phí đi lại, chi phí xe cộ, và chi phí đi xa. Cuộc khảo sát này cũng tính đến chi phí chăm sóc sức khỏe, khoản vay sinh viên, thực phẩm và giải trí, và thuế. Cuộc khảo sát cũng giả định rằng gia đình này tiết kiệm được 500 USD/tháng.


Theo nhà phân tích tín dụng trưởng của Lending Tree, ông Matt Schulz, cuộc khảo sát cho thấy sai số về tài chính đối với hầu hết người dân Mỹ là “vô cùng nhỏ.”


“Rất nhiều người ở đất nước này kiếm được sáu con số mà vẫn bị túng thiếu, có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu lý do,” ông Schulz cho biết trong một tuyên bố. “Trong số đó, một số lý do có thể là kết quả của sự lựa chọn chưa hợp lý, nhưng đối với nhiều người, lý do chỉ đơn giản là có những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của họ, chẳng hạn như giá nhà quá cao, giá xăng cao, chi phí thực phẩm hoặc chi phí chăm sóc sức khỏe.”


BM


San Francisco được liệt kê là thành phố đắt đỏ thứ hai trên toàn quốc. Theo báo cáo nói trên, thu nhập hàng tháng của một gia đình ba người ước tính sẽ là 8,333 USD nhưng chi phí sinh hoạt sẽ rơi vào khoảng 9,500 USD, khiến họ thiếu hụt gần 1,170 USD.


Theo nghiên cứu này, thành phố đắt đỏ thứ ba trên toàn quốc là Oxnard, nằm dọc theo bờ biển phía nam California, phía bắc Malibu. Tại thành phố này, một gia đình ba người sẽ cần thêm khoảng 900 USD mỗi tháng để đủ chi tiêu.


Lending Tree báo cáo rằng, giá nhà ở San Francisco và Oxnard nằm ở vị trí cao thứ hai và thứ ba trong số bất kỳ thành phố lớn nào được phân tích. Oxnard cũng có chi phí đi lại cao thứ hai trong số 100 thành phố lớn hàng đầu, ước tính gần 1,380 USD.


Thành phố đắt đỏ thứ tư đối với các gia đình là Honolulu. Chi phí sinh hoạt cao ở thủ phủ tiểu bang Hawaii này sẽ khiến các gia đình sáu con số mắc nợ 865 USD mỗi tháng.


BM


San Diego là thành phố đắt đỏ thứ năm cho một gia đình ba người. Theo Lending Tree, một gia đình kiếm được 100,000 USD sẽ mắc nợ khoảng 770 USD mỗi tháng sau khi trả các chi phí sinh hoạt.


Los Angeles xếp hạng đắt đỏ thứ tám đối với các gia đình. Sau khi trừ đi các khoản chi phí, họ vẫn cần khoảng 660 USD để trang trải cho cuộc sống.


Các thành phố khác của California lọt vào danh sách 16 thành phố đắt đỏ nhất là Riverside (vị trí 11), Sacramento (vị trí 12), và Stockton (vị trí 16).


BM


Các chuyên gia nói với chương trình California Insider “Leaving California: The Untold Story” (Rời khỏi California: Chuyện chưa kể), rằng chi phí sinh hoạt cao là lý do chính khiến mỗi năm có hàng trăm ngàn cư dân rời bỏ California để chuyển đến các tiểu bang khác.


Theo Cục Điều tra Dân số Hoa Kỳ, từ tháng 04/2020 đến tháng 07/2022, California đã chứng kiến gần 700,000 cư dân rời đi.


Trong bộ phim tài liệu nói trên, cô Faith Lersey sống ở California cho biết giá nhà cao của tiểu bang này nằm ngoài khả năng chi trả của gia đình trẻ của cô.


BM


“Ngay cả khi chúng tôi đang cố gắng hết sức, nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ có thể đạt được cuộc sống mà cha mẹ hoặc ông bà của chúng tôi đã đạt được,” cô Lersey nói.


“Thị trường nhà ở đang tăng nhanh hơn cả những nỗ lực tiết kiệm hăng hái của tôi.”


BM




Jill McLaughlin  _  Thanh Nhã