Thứ Ba, 11 tháng 4, 2023

TÂM SỰ CỦA MỘT BÁC SĨ MIỀN BẮC

 

https://baomai.blogspot.com/

“ Tính không trả lời câu hỏi này vì không có thời gian, bởi tuần này đổi thời khóa biểu nên suốt từ 7g tối qua đến 12g trưa nay tôi làm việc liên tục. Về nhà ngủ được một giấc rồi lại phải đi làm, đến giờ mới vừa ăn cơm xong. Nhưng thôi, trả lời cho thỏa lòng người hỏi ".
Nếu như có người hỏi là “ Tại sao Nhàn Lê sinh ra lớn lên, học hành ở miền Bắc nhưng bây giờ lại nói người Bắc chúng tôi làm hỏng hết, rồi lại thích miền Nam, lại thích luôn cái chế độ miền Nam trước 1975 nữa… Nhàn Lê đã ăn cháo, đá bát ”… nói chung là phụ bạc nơi nuôi mình khôn lớn.

– Vậy Nhàn Lê trả lời sao ? 

***

https://baomai.blogspot.com/

Thưa các anh chị!
Thưa các bạn và các em!
Chính vì tôi đã nhìn quá rõ, tôi hiểu quá thấu nên tôi biết nó hỏng, và tôi nói ra sự thật là nó hỏng.

1. Tại sao tôi làm bác sĩ? 

Mẹ tôi nói “ Con ạ, bây giờ đi bệnh viện mà không có tiền thì họ không chữa cho mình đâu ”.
Tôi đã nói “ Mẹ cố gắng mẹ nhé, lớn lên con sẽ làm bác sĩ, con chữa bệnh cho mẹ khi ấy mẹ sẽ không phải mất tiền nữa, còn bây giờ mẹ phải tìm mọi cách để giữ lấy mạng sống của mình ”.

Vì lời hứa của đứa trẻ 8 tuổi khi ấy đã thôi thúc tôi vượt qua rất nhiều khó khăn mà không thể kể hết của một đứa con nhà nghèo, đến ăn còn không đủ no, ăn 2 bữa cơm độn khoai cho no đã là quá sức của cha mẹ nó, bữa sáng là một điều xa xỉ.

https://baomai.blogspot.com/

Tôi hỏi ngược lại, nếu một xã hội tốt đẹp thì một đứa bé 8 tuổi nó có phải nghĩ tới vấn đề nhức nhối đó không? Hay nó được lớn lên với một tuổi thơ trong sáng, êm đềm và mơ mộng? 

Cha mẹ tôi đã phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để có được hạt gạo mà nuôi chị em tôi trong khốn khó, vậy TÔI PHẢI BIẾT ƠN AI?

– Vì đất nước phải bước vào thời kỳ quá độ để đi lên Chủ Nghĩa Xã Hội, cho nên đảng và chính phủ đã tập trung xây dựng nên những con người mới XHCN.

Ở nông thôn, ông bà cha mẹ chúng tôi bị ép buộc vào hợp tác xã, nhưng hậu quả của nó như thế nào thì ai cũng thấy rõ, một ngày lao động (một công) được tính bằng 800 g thóc, toàn dân đói rã họng nhưng không ai được đi ngược lại chủ trương của đảng và nhà nước.
Không ai được trồng thêm củ sắn, củ khoai để cứu đói cho đàn con đang tuổi ăn, tuổi lớn của mình. 

Chị em chúng tôi phải đi vớt bèo dưới cái lạnh cắt da, cắt thịt để nuôi lợn, con lợn ấy lớn lên phải bán nghĩa vụ cho hợp tác xã, nhìn họ cướp đi công sức của mình mà nước mắt lưng tròng, chúng tôi thèm nhỏ dãi miếng thịt nhưng không có ăn, đến tết thì hợp tác mới chia cho được mấy lạng… Để hậu quả kéo dài cho tới tận bây giờ cứ có mùi nhang là tôi lại thèm ăn thịt luộc ( bởi hồi đó Tết thắp nhang cúng ông bà thì mới có thịt ăn một bữa liếm mép ).
Ai đã nuôi tôi khôn lớn? Cha mẹ tôi hay đảng và chính phủ?

Ai đã cướp con lợn, ai đã cướp miếng thịt của chị em chúng tôi để giờ đây nói tôi đái bát?
Dưới cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, chúng tôi sống hoang dã như những đứa trẻ mà Giáo Sư Ngô Bảo Châu đã nhìn thấy và mô tả. Có ai cho tôi manh áo ấm không?

Chúng tôi đi chân trần trên băng giá, có ai cho tôi đôi dép không hay chỉ biết đến cướp đi thành quả lao động của chúng tôi?

Và nếu hồi đó không có cái chủ trương vào hợp tác xã chết tiệt ấy thì chiều cao của tôi có lẽ hơn bây giờ ít nhất là 5 cm, khi đi ra quốc tế tôi có thể nhìn ngang chứ không phải như bây giờ là phải ngước lên và tự hỏi rằng “ cao như thế có mát hơn không ”.

Thời ấy muốn thịt con gà cũng phải giấu giếm đừng để nó kêu, bởi ăn thịt là có tội, mình nuôi nó lớn nhưng không được phép ăn mà phải bán cho nhà nước … để làm gì?

“ Mỗi người làm việc bằng hai để cho cán bộ mua đài mua xe. Mỗi người làm việc bằng ba để cho cán bộ xây nhà xây sân ” 
Như vậy phải hỏi tôi có hận hay không chứ? Tại sao tôi phải biết ơn, ơn ai? Ơn cái đứa chết tiệt nào nó đẻ ra cái chính sách vận hành ngu xuẩn và dốt nát thể? Để một thế hệ người Việt thấp còn và đần độn vì thiếu dinh dưỡng? Ai nuôi tôi lớn kiểu điên rồ như thế để bắt tôi phải biết ơn?

2. Tại sao tôi yêu miền Nam? 

Khi tôi nửa ăn, nửa nhịn để cố gắng lê lết cho hết 6 năm đại học, có những hôm đi phụ mổ bị té xỉu … nói lời hay ý đẹp là kiệt sức, nhưng thực ra là ĐÓI ĂN.

Tôi đói ăn suốt 6 năm đại học, chất dinh dưỡng nào để cho tuổi này cạnh tranh tầm vóc với thế giới? Có ai cho tôi xu nào để tôi ăn cho đỡ đói không hay chính mẹ tôi, đến cái bánh cũng không dám ăn mà phải để dành tiền cho tôi, cho dù chỉ là 500 đồng?

https://baomai.blogspot.com/

Và sau khi ra trường, tôi long đong lận đận đến 3 năm, cầm tấm bằng mà bao nhiêu lần bật khóc.

Bố tôi đã nói:

“ Con ạ, mình không có chức, không có quyền cũng không có tiền nên xin việc khó lắm, có lẽ bố mẹ đã bất lực, con hãy tự tìm đường đi cho mình. Xã hội này không có chỗ nào công bằng để đấu sức bằng trí tuệ của mình đâu con.

Tất cả đều được đo đếm bằng tiền cho dù tiền đó là tiền tham nhũng, cho dù tiền đó là tiền hối lộ. Cho dù đó là tiền tham ô mồ hôi và nước mắt của người dân để họ đút vào túi riêng, cái túi tham vô độ làm cho cuộc sống của người dân trở nên khốn cùng.

Cha mẹ nuôi 6 năm ăn học đã kiệt sức lắm rồi con ”. 

Nhắc lại lần thứ ba là đã có lúc tôi tính đến việc đi vận chuyển ma túy thuê để có tiền xin việc, nhưng may thay chợt nhớ tới câu của nhà Phật rằng “Phàm làm việc gì cũng phải nghĩ đến hậu quả của nó” và tôi đã giật mình tỉnh thức. Nếu không thì có lẽ thân xác này đã trở về với cát bụi hoặc giờ này tôi đang cải tạo với cái án chung thân trong một nhà tù nào đó.

Có ai và có bao giờ rơi vào tình cảnh tuyệt vọng như thế không? 

Chỉ vì không có tiền xin việc, cho nên tôi hỏi lại đứa nào ăn cháo, đứa nào đái vào bát?

Nếu không có mảnh đất Sài Gòn cho tôi lưu lạc thì giờ này có tôi đang ngồi gõ phím không?

https://baomai.blogspot.com/

Nếu không có con người Miền nam hiền hòa thì tôi có sống được?
Nếu họ lưu manh lừa lọc khi tôi mới chân ướt chân ráo đến đây thì cuộc đời tôi sẽ khốn nạn ra sao?

Vì sao họ lại hiền hòa như vậy? 

Đó là vì cha ông của họ sống có nhân, có nghĩa và chính lớp người đi trước đã dạy con cháu họ như vậy, chứ không phải cái thứ lưu manh, lừa đảo.Và tôi biết qua những người bạn thì Sài Gòn cũng không còn được như xưa nữa, vì sao? 
Ai đã làm nó trở nên hoang tàn như thế? Ai đã làm cho nó mất tình người như thế?
“ HÃY TRẢ LỜI TÔI ĐI. HÃY TRẢ LỜI TÔI ĐI! ”
Lê Nhàn


https://baomai.blogspot.com/

Thứ Hai, 10 tháng 4, 2023

VỤ ĐÁNH GHEN DÃ MAN ĐỐI VỚI VŨ NỮ CẨM NHUNG

 

 BM


Khoảng 8 giờ tối ngày 17-7-1963, một phụ nữ vừa bước ra khỏi nhà, tiến về chiếc taxi chờ sẵn, thì bỗng nhiên, một người đàn ông xuất hiện, tay bưng một ca axit, tạt vào mặt người phụ nữ. Thiếu nữ thét lên trong đau đớn: “Chết tôi rồi!. Cứu tôi với”, rồi ôm mặt ngã quỵ. Một người đàn ông chạy đến, bế cô lên chiếc taxi, chạy vào bệnh viện Sài Gòn cấp cứu. Sau đó được chuyển đến Bệnh viện Đồn Đất (Grall) vào lúc hai giờ sáng ngày 18-7-1963.


Cái tin vũ nữ Cẩm Nhung bị tạt acid gây xôn xao trong giới thượng lưu, thường lui tới các vũ trường. Báo chí đăng tấm hình rất xinh đẹp của Cẩm Nhung, đã gây xúc động và thương tiếc của người Sài Gòn và cả Miền Nam VN.


Đó là vũ nữ tài sắc vẹn toàn, nổi danh là “Nữ hoàng vũ trường”, Cẩm Nhung bị đánh ghen bằng tạt acid.


Hai người thân là mẹ và bà vú lần lượt ra đi. Tài sản cạn kiệt. Không nơi nương tựa nên phải đi ăn mày. Đặc biệt là người ăn xin này, mang trước ngực tấm hình cô chụp chung với người yêu là Trung tá Công Binh Trần Ngọc Thức.


Vài nét tổng quát về Cẩm Nhung


BM


Cẩm Nhung sinh năm 1940 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi theo gia đình di cư vào Nam. Vào Sài Gòn ít năm, khi cuộc sống vừa ổn định, thì người cha mất vì bệnh. Gia đình còn lại ba người phụ nữ: bà mẹ, bà vú Sọ và Cẩm Nhung.


Không đủ điều kiện tiếp tục học, năm 17 tuổi Cẩm Nhung bỏ học, đi học khiêu vũ. Cô gái 17 tuổi có cái nhan sắc trời cho, trổ mã đều đặn, nói chung là rất đẹp và hấp dẫn.


Cẩm Nhung theo học khiêu vũ ở một lớp dạy tư, do hai nhạc sĩ, vừa là vũ sư Nguyễn Tình và Nguyễn Thống. Hai nhạc sĩ nổi tiếng về ngón đàn Hạ uy cầm (Hawaiian guitar), đã từng đào tạo hàng chục vũ nữ cho các vũ trường thời đó.


BM


Nhờ có sắc đẹp hấp dẫn, với năng khiếu nhảy múa xuất sắc, Cẩm Nhung nổi bật trong nghệ thuật khiêu vũ. Vũ sư Nguyễn Tình nói với người “tài pán” Marie Sang: “Đôi chân của nó, thân hình gợi cảm của nó, rồi đây sẽ có cả khối đàn ông ngã rạp dưới chân nó mà chết cho coi”.


“Tài pán” là người quản lý vũ nữ ở vũ trường, còn gọi là “cai gà”. Khách đi solo muốn nhảy với vũ nữ đều phải do người cai gà đó sắp xếp. Phải mua ticket thời đó là 20$. Mỗi ticket chỉ nhảy được một vài bản mà thôi. Muốn bao thầu cả đêm thì phải mua trọn gói chừng 15 ticket.


Năm 19 tuổi, Cẩm Nhung trở thành vũ nữ chuyên nghiệp, được mệnh danh là “Nữ hoàng vũ trường”.


BM


Đối với “Nữ hoàng vũ trường” Cẩm Nhung, thì khách phải lo lót chị tài pán. Người nào cho tiền nhiều thì được cuộc. Muốn nhảy với kiều nữ suốt đêm, tới một hai giờ sáng, thì khách phải mua trọn gói 15 ticket. Khách sành điệu cùng vũ nữ rời vũ trường này, đến một vũ trường khác vừa khiêu vũ thoải mái, vừa giữ được tiếng tăm về đức hạnh của vũ nữ, vừa giữ được địa vị trung lập để câu những khách nhảy khác.


Nhảy được vài ba bản, rồi rủ nhau đi ăn khuya như ăn cháo cá ở Chợ Cũ, cơm thố Hàm Nghi, cơm gà nổi tiếng Siu Siu, hoặc ăn mì vịt tiềm Hải Ký ở đường La Cai (Lacaze), sau đổi thành đường Nguyễn Tri Phương, Chợ Lớn.


Đó là xong phần một. Phần còn lại do sự thỏa thuận của hai bên. Khách nhảy phải típ cho vũ nữ, thời giá lúc đó là 500$. Đêm vui trọn vẹn đạt “mục đích yêu cầu” thì tốn phí khoảng 1,000$, tương đương với mấy cây vàng.


Cẩm Nhung đã qua nhiều vũ trường, và Kim Sơn là điểm chót.


BM


Nghe nói Trung tá Công Binh mua cho Cẩm Nhung một căn nhà giá 200 cây vàng, trong hẻm bên cạnh vũ trường Au Chalet.


Từ đó, Cẩm Nhung đã bước vào con đường của định mệnh, người tài hoa bạc mệnh. “Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen”.


Vụ đánh ghen tàn bạo và rùng rợn nhất Sài Gòn thời đó


BM


Vụ đánh ghen bằng acid diễn ra ngày 17-7-1963 tại Sài Gòn. Đó được xem như vụ đánh ghen tàn bạo và rùng rợn nhất chưa từng có ở Việt Nam trước kia. Sự việc gây chấn động cả Sài Gòn và Miền Nam, trong một thời gian. Báo chí nhận định vụ đánh ghen bằng acid là lần đầu tiên xảy ra trong giới thượng lưu Sài Gòn.


Nạn nhân là “Nữ hoàng vũ trường”


BM


Nạn nhân bị đánh ghen bằng tạt acid, là vũ nữ vô cùng xinh đẹp tên Cẩm Nhung của vũ trường Kim Sơn.


Báo chí thời đó hết lời ca ngợi nhan sắc và đôi chân dài điệu nghệ của cô vũ nữ gốc Hà Thành. Mệnh danh là “Nữ hoàng vũ trường”.


Tại vũ trường Kim Sơn, đường Tự Do, Cẩm Nhung phải lòng một khách nhảy hào hoa, dân chơi có tiếng tại các vũ trường, là Trung tá Công Binh Trần Ngọc Thức.


Thời đó, miền Nam bắt đầu nhận viện trợ ồ ạt của Mỹ. Công Binh giữ vai trò xây dựng hạ tầng cơ sở để phục vụ quân đội, phục vụ chiến tranh, với những khoản tiền khổng lồ. Đó là thời cơ để sếp Công Binh làm giàu.


Việc ông Thức cặp kè với Cẩm Nhung đến tai bà vợ là Lâm Thị Nguyệt, biệt danh là Bà Năm Rado, vì bà chuyên bán đồng hồ Thụy Sĩ hiệu Rado. Một thương hiệu đồng hồ “cao cấp”, đắt tiền, mới nhập cảng vào Việt Nam. Bà Năm Rado cũng giàu sụ.


Máu Hoạn Thư nổi lên. Người đàn bà dữ tợn nhất, độc ác nhất là lúc lên cơn ghen.


Thuở đó, ở Sài Gòn và cả Miền Nam chưa có vụ đánh ghen nào bằng tạt acid cả. Thông thường thì những vụ đánh ghen theo lối cổ truyền, là đón đường chửi bới về việc giựt chồng, làm nhục nơi công cộng. Bạo động hơn là “xởn tóc”, cao hơn nữa là xé áo, “lột quần”.


Bà Lâm Thị Nguyệt thuê hai người tạt acid vào mặt Cẩm Nhung với giá hai lượng vàng.


Bà Ngô Đình Nhu vào cuộc


BM


Vụ đánh ghen bằng tạt acid diễn ra trong khi bà Ngô Đình Nhu, Trần Lệ Xuân, đang ở nước ngoài. Nghe được tin, bà vô cùng tức giận.


Ngay sau khi về nước, bà Ngô Đình Nhu đến Bệnh viện Đồn Đất (Grall) thăm Cẩm Nhung.


Tại bệnh viện Đồn Đất, ban đầu Cẩm Nhung được cho nằm ở khu dành cho thường dân, ai vào thăm cũng được. Hàng ngày có cả chục người, gồm bạn bè và những người hiếu kỳ vào thăm.


Bạn bè Cẩm Nhung vận động, gom góp tiền, thuê luật sư kiện thủ phạm vụ tạt acid.


Tin tức này bị tiết lộ. Một hôm, có một khách thăm, kề vào tai Cẩm Nhung nói nhỏ những gì gì đó. Cẩm Nhung thuật lại cho bà vú là “Muốn yên thân thì hãy câm miệng, nếu làm lớn chuyện thì “bà” sẽ giết chết cô”.


Sau đó, bà vú phát hiện một người lạ mặt, với dáng điệu nghi ngờ, rình rập. Bà vú giả vờ đi ra ngoài mua đồ, nhưng thật sự bà nép mình ở một góc hành lang để theo dõi.


Khi thấy kẻ lạ giở tấm drap trắng trên mình Cẩm Nhung, thì bà nhanh chóng chạy vào. Người lạ lúng túng, cho biết người quen đến thăm, rồi lùi ra biến mất.


Bà vú báo cáo với ban giám đốc bịnh viện. Nghe được tin đó, bà Nhu đề nghị cho Cẩm Nhung vào nằm ở khu chăm sóc đặc biệt. Ai vào thăm phải có sự chấp thuận của bịnh viện.


Với tư cách là người lãnh đạo Phong Trào Liên Đới Phụ Nữ Việt Nam, binh vực quyền lợi và sự bình đẳng của phụ nữ, bà Trần Lệ Xuân thúc đẩy điều tra và lập hồ sơ đưa ra tòa.


Sau đó, bà Nhu đề nghị đóng cửa các vũ trường, vì cho đó là nơi ăn chơi sa đọa, làm tan nát nhiều gia đình, cũng là nguồn gốc của những tật xấu, kể cả tham nhũng.


Thời kỳ đó, Sài Gòn buồn thiu về buổi tối. Sau vụ đánh ghen, một số quan chức lo ngay ngáy trong lòng vì sợ bị khám phá ra “phòng nhì”. Kể ra thì Luật Gia Đình của bà Ngô Đình Nhu cũng là một tiến bộ đối với phụ nữ và gia đình.


1_ Phiên tòa xét xử


Vào tháng 10 năm 1963, tòa kết án Lâm Thị Nguyệt, vợ của Trung Tá Trần Ngọc Thức, và người đàn ông tạt acid, mỗi người 20 năm tù. Một người đàn ông liên hệ 15 năm.

Trung tá Trần Ngọc Thức bị cho giải ngũ. Sau năm 1975, Đại tá Trần Ngọc Thức đi tù cải tạo ở Trại Z.30C, Hàm Tân.


2_ Vũ nữ Cẩm Nhung được đưa qua Nhật điều trị.


Cẩm Nhung còn giữ được cái mạng, nhưng dung nhan kiều diễm bị hủy hoại hoàn toàn. Do sự vận động của bà Nhu, tháng 9 năm 1963, Cẩm Nhung được đưa qua Nhật chữa trị, hy vọng phục hồi gương mặt như trước kia.


Bác sĩ Nhật bó tay


BM


Hơn hai tháng sau, khi Cẩm Nhung về nước thì nền Đệ nhất Cộng Hòa đã sụp đổ. Bà Ngô Đình Nhu sống lưu vong ở nước ngoài.


Người vũ nữ nổi tiếng một thời đã biến mất trong các sinh hoạt ở Sài Gòn. Những biến cố chính trị dồn dập, khiến cho việc đánh ghen dã man, tàn bạo rơi vào quên lãng, và chìm trong quá khứ.


4 Vũ nữ Cẩm Nhung bắt đầu cuộc đời ăn mày


Tht vng: đp phá và nghin ngp


Từ địa vị của một nữ hoàng sống trên đỉnh cao danh vọng, rực rỡ dưới ánh đèn màu và điệu nhạc, phong lưu công tử bay bướm đa tình, và các thương gia giàu sụ săn đón, thì bỗng nhiên trở thành thân tàn ma dại, ngậm đắng nuốt cay cho số phận hẩm hiu, Cẩm Nhung lao vào con đường đập phá, rượu chè, nghiện ngập, sa đọa…


Năm 1964 người mẹ qua đời. Cẩm Nhung sống với bà vú tên Sọ. Tiền bạc, nữ trang lần lượt từng bước ra đi. Bán căn nhà 200 lượng vàng và cùng với bà vú ra ở thuê nhà trọ.


Bà vú Sọ qua đời. Cẩm Nhung tật nguyền. Không nghề nghiệp, không nơi nương tựa, nên chỉ có con đường là đi ăn xin.


Đăn mày khp nơi


Trước Tết năm 1969, người ăn mày xuất hiện ở chợ Bến Thành. Mặt mày dị dạng, đeo trên ngực tấm hình chụp chung với người tình là Trung tá Trần Ngọc Thức. Cô lê bước trên các con đường Sài Gòn, trên hành lang của Thương Xá Tax. Rồi đến những Chợ Bà Chiểu, Chợ Bình Tây…và sau cùng về Miền Tây, ở bến bắc (Phà) Mỹ Thuận, Vĩnh Long.


Một bài hát về Cẩm Nhung


BM


Hành khách qua lại trên bến phà Mỹ Thuận cho biết, Cẩm Nhung không còn mang tấm hình chụp chung với người tình nữa, mà chỉ mang tấm hình của bản thân người ăn mày.


Chuyện kể rằng, một hôm có mấy người lạ mặt đến trao cho người ăn xin một số tiền, và giật lấy tấm hình chụp chung hai người.


Ở Sài Gòn xuất hiện bản nhạc “Bài Ca Cho Người Kỹ Nữ” của hai nhạc sĩ Nhật Ngân và Duy Trung. Các tác giả viết bài hát này vì xót thương số phận của cô vũ nữ Cẩm Nhung. Bài hát có đoạn:


“Ta tiếc cho em trong cuc đi làm người

Ta xót xa thay em là mt cánh hoa rơi

Loài người vô tình gim nát thân em

Loài người vô tình giày xéo thân em

Loài người vô tình giết chết đi em…”


Nhà thơ Nguyên Sa nói về Cẩm Nhung


BM

Trong hồi ký “Đời 1998”, Nguyên Sa thuật lại, nhiều lần ông và nhà văn Mai Thảo đến nhà chở Cẩm Nhung đi vũ trường Arc en Ciel, ăn kem và hóng mát ở Bến Bạch Đằng. Lần sau cùng ông gặp Cẩm Nhung như sau:


“Lần chót tôi gặp lại người phụ nữ ấy, Mai Thảo dừng xe có phần gấp gáp, không có nét bay bướm nào. Anh đang phóng nhanh bỗng thắng két, tấp xe vào lề, đậu xe bên phía tay mặt đường Pasteur. Mai Thảo ra khỏi xe không một lời giải thích. Tôi không hỏi, xuống theo ngay, linh cảm có chuyện gì khác lạ. Chúng tôi băng qua con lộ xe chạy một chiều vun  vút. Mai Thảo dừng lại trước một người hành khất, một người phụ nữ, móc trong túi ra một nắm giấy bạc, anh chuyển nắm giấy bạc sang tay kia, để tìm kiếm thêm. Tôi không nhận ra người hành khất là ai, chỉ thấy mặt loang lổ những vết cháy nổi lên, những mảng thịt nửa đỏ nửa tím sậm, dị dạng, hai mắt vết cháy càng rõ, lòng trắng và lòng đen bị hủy hoại lổn nhổn.


Bạn tôi bỏ nắm tiền vào chậu bằng nhôm, những tờ giấy chạm vào tay người đàn bà hành khất, dường như nàng biết ngay người cho tiền là ai, sự va chạm của bàn tay vào những tờ giấy bạc, cho nàng biết ngay là ai, ai có thể cho nàng nhiều tờ giấy bạc như thế, nàng ngẩng mặt lên gọi "anh", Mai Thảo vỗ nhẹ vào bàn tay nàng, có tiếng nói an ủi bằng xúc giác, không có âm thanh nào được phát lên.


Tôi muốn nói lên tên người đàn bà hành khất. Tôi chưa kịp nói thì Mai Thảo kéo tôi băng qua đường. Tôi ngồi vào trong xe, nói lên ngay tên nàng. Mai Thảo gật đầu. Cẩm Nhung. Tên người vũ nữ thường thay quần áo sau tấm bình phong, mỗi lần Mai Thảo và tôi đến đón nàng đi làm, hay đi ăn, đi ra Pointe des Blagueurs (Bến Bạch Đằng) hóng mát. Cẩm Nhung bị tạt át xít trong một trận đòn ghen có sức mạnh của tiền hô hậu ủng, có sự tàn bạo mới của thế kỷ khoa học.


Tôi nhìn bạn tôi ngậm ngùi:


BM


- Cẩm Nhung!


Mai Thảo nhìn về phía trước mặt, như nói một mình, rất khẽ:

- Nhung đấy!” (Nguyên Sa)


Cẩm Nhung qua đời


BM

Bà lão mù bán vé s  khu chùa Tam Bo, Hà Tiên, Kiên Giang


Sau nhiều năm bôn ba khắp các tỉnh miền Tây Nam Bộ, cuối cùng bà ẩn mình sống trong cô đơn, những năm cuối đời ở vùng đất thuộc chùa Tam Bảo, Hà Tiên.


Một ông “đồng nghiệp” bán vé số thuật lại như sau: “Bà dáng người cao ráo, gương mặt đầy những vết thẹo lồi lõm. Đôi mắt mù, có một bên lồi ra. Lúc mới đến, bà dắt theo một bé trai, nhưng vài năm sau thì không thấy nó nữa.


Bà sống khép kín. Đơn độc. Có một lần nói chuyện với bà, nghe giọng nói lơ lớ, tôi biết bà ở miền Bắc.


Sống một mình. Ban ngày đến trước cổng chùa bán vé số. Ở đó, nhiều người đi lễ Phật, động lòng trắc ẩn, giàu lòng nhân ái, mua nhiều vé số để giúp những người già mù lòa, bạc phận.


Ra đi trong cô đơn


Một hôm, vào đầu năm 2013, nhiều ngày không thấy bà ra bán vé số, mọi người vào phòng thì thấy bà đã chết tự bao giờ. Những người đồng cảnh ngộ, quyên góp mua một chiếc áo quan rẻ tiền để tẩm liệm.


Trong mớ hành lý của bà, có một tấm hình khổ lớn đã cũ, có nhiều chỗ bong tróc. Trong hình, một thiếu nữ đôi mươi, rất đẹp, bên cạnh người đàn ông đẹp trai, dáng người lịch lãm.


Đã hơn 50 năm qua, không ngờ người thiếu nữ tuyệt đẹp trong hình, bây giờ lại ở bên cạnh những người nghèo khổ như chúng tôi. Và khi từ giã cõi đời cũng chính chúng tôi tiễn bà đi.


Bà ra đi. Tài sản không có gì. Không một người thân tiễn bà, chỉ có những mảnh đời bất hạnh, vất vưởng như chúng tôi, đưa bà về chín suối”. Bà 73 tuổi.


Sng làm v khp người ta

Hi thay, chết xung làm ma không chng


Kết luận


BM


Vũ nữ Cẩm Nhung được xem như má hồng phận bạc. Sống được kẻ đón người đưa, phong lưu công tử, các đại gia hào sảng, vung tiền qua cửa sổ, chỉ mong được ôm ấp người đẹp, để mua vui trong một đêm.


Cẩm Nhung là nạn nhân của vụ đánh ghen bằng tạt acid.


Ngoài việc tạt acid, đòn ghen đã được thực hiện dưới những hình thức ác độc khác, như lấy xăng đốt chồng. Vụ cô Quờn đốt chồng là thầy Sĩ, vào năm 1953, 1954.  Vụ cắt của quý của chồng liệng cho chó ăn.


t nào mà t chng cay

Gái nào mà gái chng hay ghen chng

t nào mà t chng nng

Gái nào là gái có chng không ghen?


Hoàng hậu ghen Hoạn Thư cũng bó tay.




Trúc Giang


https://baomai.blogspot.com/