Thứ Hai, 17 tháng 8, 2020

NGHIỆP BÁO HOA KỲ VÀ THỜI KỲ KẾT THÚC – TT TRUMP THAY TRỜI HÀNH ĐẠO!


 

NHẬN ĐỊNH TỔNG QUÁT:

Nhận thấy rằng từ các trang mạng xã hội, Facebook v.v. những tiếng nói ủng hộ và bênh vực cho đương kim TT Trump của người Việt Nam cứ mãi trào dâng, tựa như những làn sóng đại dương không ngừng tiếp nối. Trong lịch sử bầu cử tổng thống Hoa Kỳ, ít khi thấy người dân Việt Nam tại Hải ngoại dấy lên một phong trào quy mô để vận động cho TT Trump như hôm nay. Điều này chứng tỏ căn cước “Tỵ Nạn Cộng Sản” và lòng “Hận Thù Cộng Sản” của mỗi một người Việt Nam chúng ta chẳng bao giờ phai nhạt dù đã 45 năm trôi qua. Đây là điểm son và niềm tự hào của người Việt chúng ta! Vậy tại sao người Việt không ủng hộ các tổng thống khác mà lại hết lòng ủng hộ TT Trump? Là bởi vì đường lối của TT Trump rất khắn khít với nguyện vọng khát khao của người Việt. TT Trump sẽ thắng cử trong nhiệm kỳ tới một cách vẻ vang bởi nhiều nguyên nhân trong bài viết. Xin được chia sẻ cùng các bạn:

 

LỜI NÓI ĐẦU:

Nạn kỳ thì chủng tộc ở Hoa Kỳ đã hầu như không còn nữa sau công bố Tuyên ngôn Giải phóng Nô lệ dưới thời TT Abraham Lincoln; và 100 năm sau (28/8/1963), ý niệm kỳ thị chủng tộc cũng biến mất khi bài diễn văn “Tôi Có Một Giấc Mơ” của Dr. Martin Luther King được gióng lên dưới đài tưởng niệm cố TT Lincoln. Kỳ thị, nếu có còn cũng chỉ là riêng biệt, ví như là vài ngọn đèn lấp ló trên đại dương còn sót lại chứ chẳng phải là phong trào.

Những biến loạn 2020 xảy ra vừa rồi hoàn toàn không phải do nguyên nhân kỳ thị gây ra; mà xuất phát từ ý thức hệ của một đám đười ươi thổ tả, một nhóm ngợm Antifa và lũ ác gian Tập Cận Bình. Chúng muốn gom bới mầm mống “Nô lệ” về gieo lại để kích động hận thù. Trong lúc “cổ quan tài nộ lệ” mục nát đã bị chôn sâu hàng vạn thước dưới lòng đất, thì chúng lại đào lên rắp lại làm đám, khiêng đi rêu rao trước dân chúng Mỹ rằng: “Nô lệ đây, vẫn chưa chết! Kỳ thị đây, vẫn chưa phai!” để gieo lòng tự ái và đồng thời tạo điều kiện cho những kẻ lười biếng, gian tham, vô căn, bất đạo nhảy vào cuộc tha hồ đốt, giựt, cướp, phá.

 

 

Tôi tin chắc ở nghiệp báo “vay trả, trả vay”! Người Mỹ cũng có câu nói: “What goes around comes around”. Qua bài viết dưới đây, tôi chỉ nêu ra vài dẫn chứng lịch sử để phân tích, nhận định về những cuộc bạo động phá hoại đất nước Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ thân yêu của chúng ta đang sinh sống, mà nguyên nhân chính là do bởi nghiệp lực gây ra. Đồng thời, tôi tin chắc rằng nghiệp báo Hoa Kỳ đang hứng chịu đã quá nhiều! Nên nghiệp này chỉ trả đến cuối nhiệm kỳ thứ nhất của TT Trump. Và tất nhiên, nó sẽ phải kết thúc trong nhiệm kỳ 2 của ông ta!

A) NGUYÊN NHÂN CỦA NGHIỆP BÁO HOA KỲ:

Trước đây, người Mỹ trắng đến châu Phi mua dân da đen về làm nô lệ. Con thuyền chở 20 dân da đen bị bắt cóc từ Angola cập cảng Point Comfort, Virginia vào năm 1619 được coi như là dấu mốc lịch sử nô lệ đầu tiên ở Mỹ. Kể từ đó, dòng người châu Phi liên tiếp được mang đến Mỹ để làm nô lệ, cung phụng dân da trắng qua nhiều hình thức khác nhau. Ở thời gian này, có rất nhiều dân châu Phi đã bị bọn cướp biển bố ráp, bắt cóc mang bán, hoặc đổi lầy thức ăn. Đó là vài điểm sơ khởi về tình huống buôn bán nô lệ ở Mỹ châu.

 

 

Rồi từ đó, tệ nạn kỳ thị chủng tộc tiếp diễn trên toàn xã hội Mỹ. Trong các nhà hàng, quán ăn, khu vực mua sắm… Mỹ trắng một nơi, Mỹ đen một chỗ. Ngay cả trong hệ thống giáo dục, dân da trắng một trường, người da đen một lớp. Thậm chí, các nhà vệ sinh công cộng, nơi phóng uế nhơ nhớp nhất của con người, cũng chia chỗ riêng biệt cho dân da đen.

Với mức độ kỳ thị nô lệ sâu đậm như vậy, chẳng ai nghĩ rằng người da đen có thể đạt đến một địa vị cao nhất trong xã hội ở bất cứ thời đại nào! Thế nhưng, quả báo bởi kỳ thị của Hoa Kỳ cũng đã phải đến, khiến 1) ông Barack Obama đã lên làm tổng thống nước Mỹ trong hai nhiệm kỳ gồm 8 năm liên tiếp, và 2) nhiều người da đen liên tiếp nổi lên dùng chiêu bài “Kỳ thị Chủng tộc” đốt phá tan nát đất nước Hoa Kỳ.

 

 

B) QUẢ BÁO MÀ HOA KỲ NHẬN LÃNH:

1) Hiện Tượng Barack Obama:

a) Ông Barack Obama theo đạo Hồi giáo – Đạo chủ trương giết người ngoại đạo là vô tội. Giết người, ôm bom tự sát ở các đám đông… là hành động được giáo chủ của họ khuyến khích tín đồ để được ban thưởng và ân chuẩn bởi đấng tối cao của họ.

b) Về mặt đối ngoại, ông Barack Obama đã khúm núm, gụp thân mình xuống 90 độ để lạy các thủ lãnh thế giới như Nhật Bản, Iran, Âu châu. Khi đến Bắc Kinh, phái đoàn ông Obama đã bị bè lũ Tập Cận Bình khinh bỉ, cho luồn đuôi máy bay để đi xuống một cách nhục nhã khôn lường. Bởi nhục này không chỉ là nhục của riêng của ông Obama mà là nhục của vị Tổng Tư Lệnh Hoa Kỳ, nên đó là nhục quốc thể.

 

 

c) Về mặt nội các, ông Obama luôn ngồi gác chân lên bàn trước tất cả những người Bộ trưởng, thượng viện Hoa Kỳ mỗi khi tiếp chuyện với các vị này trong tòa Bạch cung. Hành động và tư cách này chưa bao giờ chúng ta thấy ở các vị tổng thống tiền nhiệm trước đây trong lịch sử Hoa Kỳ. Đây là tư cách, cử chỉ, hành vi bất nhã, mất lịch sự và thất học của ông Obama nếu không nói rằng ông ta đã có thái độ miệt thị khinh thường và chơi trò gác chân lên đầu các vị cao cấp khác ở bạch cung! (Quý vị vào google đánh chữ “Barack Obama’s Laid-Back, Feet-Up Office” sẽ thấy rất nhiều hình ảnh ngồi dựa ngã trên ghế và gác chân trên bàn của Obama trong suốt thời gian họp hành, tiếp khách.)

d) Ông Barack Obama đã thành lập Tổ Chức Để Hành Động (Organization For Action) năm 2008, gồm 30,000 thành viên, như là một đội quân cơ sở của đảng Dân chủ nhằm phục vụ cho cá nhân ông Obama và hôm nay dùng tổ chức này ám hại, trả thù TT Trump. Điều cần ghi nhớ ở đây là trải qua 44 đời lịch sử Tổng thống Hoa Kỳ, chỉ có ông Obama là người duy nhất đi ngược lại hiến pháp và luật lệ, thành lập tổ chức này trong tham vọng tiếm quyền đoạt lợi, chuẩn bị cho mưu đồ chính trị bẩn thỉu của mình!

e) Ông Barack Obama đã mang 150 billion dollars từ thuế người dân hiến không cho Iran. Bao che cho việc tham nhũng hối lộ trong phe nhóm! V.v.

 

 

2) Hiện Tượng Bạo Loạn:

Vào những năm 2013 và 2014 dưới thời ông Obama, dựa vào cái chết của hai người da đen, ý tưởng phân biệt ý thức hệ và khoảng cách chủng tộc đã được thổi bùng lên cao độ để kích động bạo loạn của hàng triệu người da đen đốt phá nhiều cơ sở thương mại trên toàn nước Mỹ. Rồi trong năm nay, 2020, họ cũng dựa vào cái chết của George Floyd, dưới chiêu bài “Black Lives Matter”; lại một lần nữa, nhiều người dân da đen nổi lên đốt phá, trộm cắp, hốt của, hiếp dâm, giết người, giật sập Thánh tượng của các vị tiền nhân lập quốc và dựng quốc như thể là bới quật mồ mả tổ tiên Hoa Kỳ, triệt hạ tất cả các di tích lịch sử Hoa Kỳ. Công trình đồ sộ của Mỹ quốc được xây dựng mấy trăm năm bởi biết bao tiền nhân kể như xong, tan thành mây khói! Một đất nước mà di tích tổ tông bị diệt, nguồn cội bị xóa thì hẳn nhiên trở thành một mảnh đất hoang, sao còn gọi là Hoa Kỳ được?

 

 

Xin hãy tự hỏi bản thân mình: Trên thế giới này có nước nào tự do hơn Hoa Kỳ, dân chủ hơn Hoa Kỳ, nhân quyền hơn Hoa Kỳ, nhân ái và đạo đức hơn Hoa Kỳ, phồn thịnh và sung túc hơn Hoa Kỳ? Hoàn toàn không có!

Hoa Kỳ là thiên đàng ở trần gian! Vậy, tại sao Hoa Kỳ phải chịu bao nhiêu cảnh bạo loạn điên cuồng, thành phố bị đốt cháy, di tích lịch sử uy hùng bị phá nát tan thương? Tại sao vậy?

 

 

Hỏi có bao nhiêu người trong đám cướp phá hiểu được rằng, chính người Mỹ trắng mang dân da đen đến Hoa Kỳ để thế hệ con cháu của họ giờ đây được sung túc, hưởng thụ nền văn minh tốt đẹp nhất của nhân loại? Nếu không, dân da đen giờ đang còn chịu cảnh nghèo đói tả tơi ở tại châu Phi. Tại sao chúng ta không biết nói lời cảm ơn mà lại còn đi phá phách đất nước Hoa Kỳ? Tại sao tự để chính mình rơi vào bẫy sập của những kẻ lợi dụng thời cơ? Tại sao phải nghe theo sự xúi giục của đám thổ tả bất lương để thành kẻ vong ơn, bội nghĩa?

Hẳn nhiên, hai Hiện Tượng Barack Obama và Bạo Loạn chính là quả báo mà Hoa Kỳ nhận lãnh, vậy đây không là nghiệp báo thì là gì? Xét về hậu quả của nghiệp báo mà Hoa Kỳ từng chịu đựng trong mấy thập niên qua đến nay thật quá sức tưởng tượng! Thiết nghĩ, HOA KỲ TRẢ NGHIỆP ĐỦ RỒI như đã đề cập trên!

 

 

Khi nghiệp báo Hoa Kỳ đã trả xong thì nghiệp báo này phải đến hồi kết thúc! Ai kết thúc? Xin trả lời: Trời giao phó cho TT Donald Trump thực hiện nhiệm vụ để kết thúc nghiệp báo và chấn hưng đất nước Hoa Kỳ sau 8 năm tàn mạt do ông Obama để lại!

C) THỜI KỲ KẾT THÚC NGHIỆP BÁO:

Để Hoa Kỳ được kết thúc nghiệp báo, tôi tiên đoán rằng sẽ có 2 điều xảy ra:

1) Thứ nhất, ông DONALD TRUMP SẼ THẮNG CỬ TỔNG THỐNG Ở NHIỆM KỲ II:

a) Như đã phân tích trên: Nghiệp báo Hoa Kỳ chịu trả thì quá dư thừa so với nợ nần của các bậc tổ tiên Hoa Kỳ trước đây gieo rắc. Cho nên, TT đương nhiệm Donald Trump phải đắc cử nhiệm kỳ 2 sắp tới. Suốt 43 đời tổng thống Hoa Kỳ, chưa có một vị tổng thống nào hy sinh, can đảm, gan dạ, kiên cường, bất khuất như TT Trump đã thể hiện rõ nét qua các chính sách đối nội và đối ngoại trong suốt 4 năm đương nhiệm vừa rồi của ông ta. Những bẫy sập, chông gai, ma quái, dồn đòn, tập kích, sóng gió, bão bùng suốt trong 4 năm đương nhiệm chỉ là sự thách thức để thử nghiệm đức tính trung kiên của TT Trump, nên trời phải chỉ thị cho ông ta tiếp tục làm tổng thống! Đó là lý do thứ nhất!

 

 

b) Lý do thứ hai, trải qua 4 năm giao tranh, chống đối giữa TT Trump và đảng dân chủ. Thật giả vàng thau, chúng dân đều biết! Những trò chơi bẩn, đê tiện, gian manh, quỷ quyệt, mánh mung, vị kỷ của từng con người đều được phơi bày rõ rệt. Tất cả dân Hoa Kỳ thấy rõ điều này. Người dân Mỹ quá ngao ngán chán chường với những hành vi của đảng dân chủ, mất hết tin tưởng về trí óc khù khờ của ứng cử viên Joe Biden. Cho nên, dân Mỹ sẽ quay sang ủng hộ Cộng hòa và dành phiếu cho TT Trump là điều chắc!

Do đó, tôi quyết đoán: TT Trump sẽ thắng cử một cách vô cùng vẻ vang trong kỳ bầu cử ngày 3/11/2020 với ba kết quả sẽ xảy ra:

- Joe Biden sẽ không đạt tới bán phần số phiếu Electoral votes của Đại Cử Tri đoàn chọn. TT Trump tự nhiên sẽ tiếp tục làm tổng thống Hoa Kỳ - Một thắng lợi của TT Trump liên tiếp 2 nhiệm kỳ tranh chức tổng thống (2016/2020).

- Mặt khác, TT Trump sẽ thắng luôn phiếu Phổ thông của dân chúng (Popular Votes).

- Kế tiếp, đảng Cộng hòa sẽ nắm luôn đa số ở lưỡng viện (Hạ viện lẫn Thượng viện).

 

 

Đây là một chiến thắng huy hoàng, độc nhất vô nhị của đảng Cộng hòa trong lịch sử bầu cử Tổng thống Hoa Kỳ. Sự thất bại này của đảng dân chủ như là một quả báo họ sẽ phải đền bù vì những hành xử bất minh đối với một vị Tổng thống thương dân yêu nước như Donald Trump. Vậy, chúng ta hãy chờ xem!

Xin mở ngoặc để nói thêm về Cử Tri Đoàn: Hoa Kỳ là một Hợp Chúng Quốc gồm tất cả các thành phần dân chúng từ mọi quốc gia khác nhau trên thế giới về tụ họp sinh sống. Tổng thống Hoa kỳ là một Tổng Tư Lệnh, một nguyên thủ quốc gia ở cương vị tối cao bảo vệ đất nước, nên hệ thống an ninh của tổ quốc phải được đặt hàng đầu trong quyền hành pháp của tổng thống. Hơn nữa, Hoa Kỳ là một quốc gia Dân chủ Lập hiến, lấy dân chủ làm nền tảng, lấy dân làm gốc. Hãy thử chiêm nghiệm: Bởi do Hoa Kỳ là dân trăm xứ, nếu cứ để cho dân tự bầu chọn tổng thống mà không qua sự chọn lựa của 538 đại biểu cử tri đoàn, thì chắc gì vị tổng thống do dân chọn đã trung thành với đất nước Hoa Kỳ để khỏi bán rẻ tổ quốc?

 

 

Do đó, song song với việc tôn trọng quyền tự do bầu cử của người dân tạp chúng trên Hoa Kỳ và để bảo vệ đất nước khỏi bị rơi vào tay ngoại bang thì những vị tổ phụ quốc gia Hoa Kỳ đã phải đề ra phương pháp gạn lọc ứng cử viên tổng thống qua hiệp đầu, gọi là Electoral Votes. Nói môm na, ứng cử viên tổng thống phải được sự tán đồng, chuẩn thuận của nhóm Đại Cử Tri đoàn (Electoral College), phải đạt chỉ tiêu quá bán phần của tổng số 538 phiếu, rồi sau đó mới căn cứ trên số phiếu của dân để quyết định hơn thua. Nếu không thì bị loại ngay trong cuộc bầu sơ bộ của Cử Tri Đoàn này. Đây là lý do tại sao Hillary Clinton đã bị nhóm Cử Tri Đoàn lọc ra khỏi sàng vì không đủ phân nửa số phiếu Electoral votes trong kỳ bầu cử ở năm 2016.

 

 

Nên nhớ, người Mỹ đã từ bi dung nạp mọi lớp dân trên thế giới, nhưng công lao khó nhọc mà họ đã tìm ra và gây dựng mảnh đất Hoa Kỳ tuyệt vời này, thì họ chẳng ngu dại gì giao toàn quyền “tự do” cho đám dân tạp chúng chọn đại một vị Tổng Tư Lệnh lú lẫn, ngốc nghếch, bất trung, làm băng hoại đất nước hoặc có mưu đồ bán rẻ tổ quốc! Đó là lý do tại sao Electoral Votes đóng vai trò vô cùng quan trọng trong các cuộc bầu cử tổng thống, mà chỉ có ở Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ! Đám người nào đó đòi hủy bỏ Electoral Votes thì quả thật quá sức ngu muội, dốt nát, điên rồ, ngốc nghếch, bất trung, phản bội!

2) Thứ hai, TT TRUMP THAY TRỜI HÀNH ĐẠO: MỞ TƯƠNG LAI CHO HOA KỲ VÀ XÓA SỔ TRUNG CỘNG:

 

 

Sau khi hạ gục phát xít Nhật bởi hai quả bom nguyên tử ở Hirosima and Nagasaki để kết thúc đệ nhị thế chiến (1945) đến nay là 75 năm, Hoa Kỳ hẳn đã thăng tiến mạnh mẽ không ngừng sao? Nói là 75 năm phát triển, nhưng thật ra Hoa Kỳ vốn đã mất liên tiếp 24 năm lỗ lã dưới thời của 3 đời tổng thống Bill Clinton, George W. Bush và Barack Obama trước đây vì 3 người này đã làm giàu cho Tàu Cộng, mà kiệt quệ nhất là trong 8 năm của ông Barack Obama.

Trải qua 3/4 thế kỷ sau đệ nhị thế chiến, Hoa Kỳ vẫn hùng mạnh lãnh đạo thế giới sau khi triệt tiêu mộng làm bá chủ của Nhật. Vậy, nếu Hoa Kỳ muốn tiếp tục là một cường quốc lãnh đạo thế giới, thì điều kiện tiên quyết “CẦN VÀ ĐỦ” là PHẢI DIỆT TÀU CỘNG. Hiện nay, Tàu Cộng mạnh đứng thứ nhì thế giới sau Hoa Kỳ. Tham vọng chiếm trọn biển đông chỉ là bước đầu mà Tàu Cộng mở rộng chiến trường, thâu tóm tiền tài và bành trướng thế lực. Để cho Tàu Cộng tự dung tự tại lớn mạnh trội hơn Hoa Kỳ, thì với tham vọng cố hữu của Tàu Cộng, Tập Cận Bình sẽ trấn áp nhân loại, nuốt trọn thế giới. Máu sông xương núi sẽ không thể tránh khỏi (Dân Tây Tạng và người Tân Cương Duy Ngô Nhĩ là hai bằng chứng hùng hồn nhất)! Và, Hoa Kỳ sẽ phải ngàn năm chẳng ngóc đầu lên được! Do đó, Hoa Kỳ buộc phải thực hiện chiến tranh để ngăn chặn chiến tranh và duy trì thế đứng của mình trên chính trường quốc tế! Bằng mọi cách phải khai chiến tiêu diệt Tàu Cộng thì Hòa bình của nhân loại mới được ổn định mai sau.

Đương nhiên, chiến tranh với Tàu Cộng, Hoa Kỳ sẽ bị tổn hại. Thế nhưng, với kinh nghiệm sau đệ nhị thế chiến, Hoa Kỳ chắc chắn sẽ tăng trưởng qua mọi lĩnh vực quân sự và kinh tế sau khi Tàu Cộng bị tận diệt, hơn là cứ lẽo đẽo cạnh tranh từng bước một với Tàu!

 

 

Ác nghiệp của Tàu Cộng và bè lũ Tập Cận Bình gây ra từ trước tới nay đối với thế giới và nhân sinh thì quả thật vô số kể; từ việc đưa quân cướp biển đông, xâm chiếm láng giềng, đến việc sản xuất dụng phẩm độc hại xuất khẩu sát nhân, phát tán virus Vũ Hán giết người, nên thiên tai liên tục 72 ngày giáng xuống để cảnh báo chúng họ. Thế nhưng chúng chẳng những thức tỉnh, trái lại còn bày ma tâm quỷ kế gửi bọ trùng và hạt giống cỏ dại vào triệt hại nông sản Mỹ quốc. Chúng thật thâm hiểm khôn lường! Tội ác của chúng đong đầy trời đất! Quả báo tử vong chắc chắn sẽ đến với bọn Tàu Cộng là điều không thể chối cãi!

Tựu trung, Tàu Cộng buộc phải đền bù tất cả những tội lỗi mà chúng đã gây ra trong suốt mấy thập niên qua bởi một cuộc chiến bằng vũ khí do lệnh Trời ban xuống qua sự lãnh đạo của TT Trump để sát phạt bè lũ Tập Cận Bình, xóa sạch tàn dư của chủ nghĩa Cộng sản ma vương còn sót lại. Khi đó, ác nghiệp Tàu Cộng mới trả đủ. Thế giới mới thái bình. Thiên hạ mới được an vui!

Hoài Nam

Ngày 14/8/2020

 

NHẬN ĐỊNH TỔNG QUÁT:

Nhận thấy rằng từ các trang mạng xã hội, Facebook v.v. những tiếng nói ủng hộ và bênh vực cho đương kim TT Trump của người Việt Nam cứ mãi trào dâng, tựa như những làn sóng đại dương không ngừng tiếp nối. Trong lịch sử bầu cử tổng thống Hoa Kỳ, ít khi thấy người dân Việt Nam tại Hải ngoại dấy lên một phong trào quy mô để vận động cho TT Trump như hôm nay. Điều này chứng tỏ căn cước “Tỵ Nạn Cộng Sản” và lòng “Hận Thù Cộng Sản” của mỗi một người Việt Nam chúng ta chẳng bao giờ phai nhạt dù đã 45 năm trôi qua. Đây là điểm son và niềm tự hào của người Việt chúng ta! Vậy tại sao người Việt không ủng hộ các tổng thống khác mà lại hết lòng ủng hộ TT Trump? Là bởi vì đường lối của TT Trump rất khắn khít với nguyện vọng khát khao của người Việt. TT Trump sẽ thắng cử trong nhiệm kỳ tới một cách vẻ vang bởi nhiều nguyên nhân trong bài viết. Xin được chia sẻ cùng các bạn:

 

LỜI NÓI ĐẦU:

Nạn kỳ thì chủng tộc ở Hoa Kỳ đã hầu như không còn nữa sau công bố Tuyên ngôn Giải phóng Nô lệ dưới thời TT Abraham Lincoln; và 100 năm sau (28/8/1963), ý niệm kỳ thị chủng tộc cũng biến mất khi bài diễn văn “Tôi Có Một Giấc Mơ” của Dr. Martin Luther King được gióng lên dưới đài tưởng niệm cố TT Lincoln. Kỳ thị, nếu có còn cũng chỉ là riêng biệt, ví như là vài ngọn đèn lấp ló trên đại dương còn sót lại chứ chẳng phải là phong trào.

Những biến loạn 2020 xảy ra vừa rồi hoàn toàn không phải do nguyên nhân kỳ thị gây ra; mà xuất phát từ ý thức hệ của một đám đười ươi thổ tả, một nhóm ngợm Antifa và lũ ác gian Tập Cận Bình. Chúng muốn gom bới mầm mống “Nô lệ” về gieo lại để kích động hận thù. Trong lúc “cổ quan tài nộ lệ” mục nát đã bị chôn sâu hàng vạn thước dưới lòng đất, thì chúng lại đào lên rắp lại làm đám, khiêng đi rêu rao trước dân chúng Mỹ rằng: “Nô lệ đây, vẫn chưa chết! Kỳ thị đây, vẫn chưa phai!” để gieo lòng tự ái và đồng thời tạo điều kiện cho những kẻ lười biếng, gian tham, vô căn, bất đạo nhảy vào cuộc tha hồ đốt, giựt, cướp, phá.

 

 

Tôi tin chắc ở nghiệp báo “vay trả, trả vay”! Người Mỹ cũng có câu nói: “What goes around comes around”. Qua bài viết dưới đây, tôi chỉ nêu ra vài dẫn chứng lịch sử để phân tích, nhận định về những cuộc bạo động phá hoại đất nước Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ thân yêu của chúng ta đang sinh sống, mà nguyên nhân chính là do bởi nghiệp lực gây ra. Đồng thời, tôi tin chắc rằng nghiệp báo Hoa Kỳ đang hứng chịu đã quá nhiều! Nên nghiệp này chỉ trả đến cuối nhiệm kỳ thứ nhất của TT Trump. Và tất nhiên, nó sẽ phải kết thúc trong nhiệm kỳ 2 của ông ta!

A) NGUYÊN NHÂN CỦA NGHIỆP BÁO HOA KỲ:

Trước đây, người Mỹ trắng đến châu Phi mua dân da đen về làm nô lệ. Con thuyền chở 20 dân da đen bị bắt cóc từ Angola cập cảng Point Comfort, Virginia vào năm 1619 được coi như là dấu mốc lịch sử nô lệ đầu tiên ở Mỹ. Kể từ đó, dòng người châu Phi liên tiếp được mang đến Mỹ để làm nô lệ, cung phụng dân da trắng qua nhiều hình thức khác nhau. Ở thời gian này, có rất nhiều dân châu Phi đã bị bọn cướp biển bố ráp, bắt cóc mang bán, hoặc đổi lầy thức ăn. Đó là vài điểm sơ khởi về tình huống buôn bán nô lệ ở Mỹ châu.

 

 

Rồi từ đó, tệ nạn kỳ thị chủng tộc tiếp diễn trên toàn xã hội Mỹ. Trong các nhà hàng, quán ăn, khu vực mua sắm… Mỹ trắng một nơi, Mỹ đen một chỗ. Ngay cả trong hệ thống giáo dục, dân da trắng một trường, người da đen một lớp. Thậm chí, các nhà vệ sinh công cộng, nơi phóng uế nhơ nhớp nhất của con người, cũng chia chỗ riêng biệt cho dân da đen.

Với mức độ kỳ thị nô lệ sâu đậm như vậy, chẳng ai nghĩ rằng người da đen có thể đạt đến một địa vị cao nhất trong xã hội ở bất cứ thời đại nào! Thế nhưng, quả báo bởi kỳ thị của Hoa Kỳ cũng đã phải đến, khiến 1) ông Barack Obama đã lên làm tổng thống nước Mỹ trong hai nhiệm kỳ gồm 8 năm liên tiếp, và 2) nhiều người da đen liên tiếp nổi lên dùng chiêu bài “Kỳ thị Chủng tộc” đốt phá tan nát đất nước Hoa Kỳ.

 

 

B) QUẢ BÁO MÀ HOA KỲ NHẬN LÃNH:

1) Hiện Tượng Barack Obama:

a) Ông Barack Obama theo đạo Hồi giáo – Đạo chủ trương giết người ngoại đạo là vô tội. Giết người, ôm bom tự sát ở các đám đông… là hành động được giáo chủ của họ khuyến khích tín đồ để được ban thưởng và ân chuẩn bởi đấng tối cao của họ.

b) Về mặt đối ngoại, ông Barack Obama đã khúm núm, gụp thân mình xuống 90 độ để lạy các thủ lãnh thế giới như Nhật Bản, Iran, Âu châu. Khi đến Bắc Kinh, phái đoàn ông Obama đã bị bè lũ Tập Cận Bình khinh bỉ, cho luồn đuôi máy bay để đi xuống một cách nhục nhã khôn lường. Bởi nhục này không chỉ là nhục của riêng của ông Obama mà là nhục của vị Tổng Tư Lệnh Hoa Kỳ, nên đó là nhục quốc thể.

 

 

c) Về mặt nội các, ông Obama luôn ngồi gác chân lên bàn trước tất cả những người Bộ trưởng, thượng viện Hoa Kỳ mỗi khi tiếp chuyện với các vị này trong tòa Bạch cung. Hành động và tư cách này chưa bao giờ chúng ta thấy ở các vị tổng thống tiền nhiệm trước đây trong lịch sử Hoa Kỳ. Đây là tư cách, cử chỉ, hành vi bất nhã, mất lịch sự và thất học của ông Obama nếu không nói rằng ông ta đã có thái độ miệt thị khinh thường và chơi trò gác chân lên đầu các vị cao cấp khác ở bạch cung! (Quý vị vào google đánh chữ “Barack Obama’s Laid-Back, Feet-Up Office” sẽ thấy rất nhiều hình ảnh ngồi dựa ngã trên ghế và gác chân trên bàn của Obama trong suốt thời gian họp hành, tiếp khách.)

d) Ông Barack Obama đã thành lập Tổ Chức Để Hành Động (Organization For Action) năm 2008, gồm 30,000 thành viên, như là một đội quân cơ sở của đảng Dân chủ nhằm phục vụ cho cá nhân ông Obama và hôm nay dùng tổ chức này ám hại, trả thù TT Trump. Điều cần ghi nhớ ở đây là trải qua 44 đời lịch sử Tổng thống Hoa Kỳ, chỉ có ông Obama là người duy nhất đi ngược lại hiến pháp và luật lệ, thành lập tổ chức này trong tham vọng tiếm quyền đoạt lợi, chuẩn bị cho mưu đồ chính trị bẩn thỉu của mình!

e) Ông Barack Obama đã mang 150 billion dollars từ thuế người dân hiến không cho Iran. Bao che cho việc tham nhũng hối lộ trong phe nhóm! V.v.

 

 

2) Hiện Tượng Bạo Loạn:

Vào những năm 2013 và 2014 dưới thời ông Obama, dựa vào cái chết của hai người da đen, ý tưởng phân biệt ý thức hệ và khoảng cách chủng tộc đã được thổi bùng lên cao độ để kích động bạo loạn của hàng triệu người da đen đốt phá nhiều cơ sở thương mại trên toàn nước Mỹ. Rồi trong năm nay, 2020, họ cũng dựa vào cái chết của George Floyd, dưới chiêu bài “Black Lives Matter”; lại một lần nữa, nhiều người dân da đen nổi lên đốt phá, trộm cắp, hốt của, hiếp dâm, giết người, giật sập Thánh tượng của các vị tiền nhân lập quốc và dựng quốc như thể là bới quật mồ mả tổ tiên Hoa Kỳ, triệt hạ tất cả các di tích lịch sử Hoa Kỳ. Công trình đồ sộ của Mỹ quốc được xây dựng mấy trăm năm bởi biết bao tiền nhân kể như xong, tan thành mây khói! Một đất nước mà di tích tổ tông bị diệt, nguồn cội bị xóa thì hẳn nhiên trở thành một mảnh đất hoang, sao còn gọi là Hoa Kỳ được?

 

 

Xin hãy tự hỏi bản thân mình: Trên thế giới này có nước nào tự do hơn Hoa Kỳ, dân chủ hơn Hoa Kỳ, nhân quyền hơn Hoa Kỳ, nhân ái và đạo đức hơn Hoa Kỳ, phồn thịnh và sung túc hơn Hoa Kỳ? Hoàn toàn không có!

Hoa Kỳ là thiên đàng ở trần gian! Vậy, tại sao Hoa Kỳ phải chịu bao nhiêu cảnh bạo loạn điên cuồng, thành phố bị đốt cháy, di tích lịch sử uy hùng bị phá nát tan thương? Tại sao vậy?

 

 

Hỏi có bao nhiêu người trong đám cướp phá hiểu được rằng, chính người Mỹ trắng mang dân da đen đến Hoa Kỳ để thế hệ con cháu của họ giờ đây được sung túc, hưởng thụ nền văn minh tốt đẹp nhất của nhân loại? Nếu không, dân da đen giờ đang còn chịu cảnh nghèo đói tả tơi ở tại châu Phi. Tại sao chúng ta không biết nói lời cảm ơn mà lại còn đi phá phách đất nước Hoa Kỳ? Tại sao tự để chính mình rơi vào bẫy sập của những kẻ lợi dụng thời cơ? Tại sao phải nghe theo sự xúi giục của đám thổ tả bất lương để thành kẻ vong ơn, bội nghĩa?

Hẳn nhiên, hai Hiện Tượng Barack Obama và Bạo Loạn chính là quả báo mà Hoa Kỳ nhận lãnh, vậy đây không là nghiệp báo thì là gì? Xét về hậu quả của nghiệp báo mà Hoa Kỳ từng chịu đựng trong mấy thập niên qua đến nay thật quá sức tưởng tượng! Thiết nghĩ, HOA KỲ TRẢ NGHIỆP ĐỦ RỒI như đã đề cập trên!

 

 

Khi nghiệp báo Hoa Kỳ đã trả xong thì nghiệp báo này phải đến hồi kết thúc! Ai kết thúc? Xin trả lời: Trời giao phó cho TT Donald Trump thực hiện nhiệm vụ để kết thúc nghiệp báo và chấn hưng đất nước Hoa Kỳ sau 8 năm tàn mạt do ông Obama để lại!

C) THỜI KỲ KẾT THÚC NGHIỆP BÁO:

Để Hoa Kỳ được kết thúc nghiệp báo, tôi tiên đoán rằng sẽ có 2 điều xảy ra:

1) Thứ nhất, ông DONALD TRUMP SẼ THẮNG CỬ TỔNG THỐNG Ở NHIỆM KỲ II:

a) Như đã phân tích trên: Nghiệp báo Hoa Kỳ chịu trả thì quá dư thừa so với nợ nần của các bậc tổ tiên Hoa Kỳ trước đây gieo rắc. Cho nên, TT đương nhiệm Donald Trump phải đắc cử nhiệm kỳ 2 sắp tới. Suốt 43 đời tổng thống Hoa Kỳ, chưa có một vị tổng thống nào hy sinh, can đảm, gan dạ, kiên cường, bất khuất như TT Trump đã thể hiện rõ nét qua các chính sách đối nội và đối ngoại trong suốt 4 năm đương nhiệm vừa rồi của ông ta. Những bẫy sập, chông gai, ma quái, dồn đòn, tập kích, sóng gió, bão bùng suốt trong 4 năm đương nhiệm chỉ là sự thách thức để thử nghiệm đức tính trung kiên của TT Trump, nên trời phải chỉ thị cho ông ta tiếp tục làm tổng thống! Đó là lý do thứ nhất!

 

 

b) Lý do thứ hai, trải qua 4 năm giao tranh, chống đối giữa TT Trump và đảng dân chủ. Thật giả vàng thau, chúng dân đều biết! Những trò chơi bẩn, đê tiện, gian manh, quỷ quyệt, mánh mung, vị kỷ của từng con người đều được phơi bày rõ rệt. Tất cả dân Hoa Kỳ thấy rõ điều này. Người dân Mỹ quá ngao ngán chán chường với những hành vi của đảng dân chủ, mất hết tin tưởng về trí óc khù khờ của ứng cử viên Joe Biden. Cho nên, dân Mỹ sẽ quay sang ủng hộ Cộng hòa và dành phiếu cho TT Trump là điều chắc!

Do đó, tôi quyết đoán: TT Trump sẽ thắng cử một cách vô cùng vẻ vang trong kỳ bầu cử ngày 3/11/2020 với ba kết quả sẽ xảy ra:

- Joe Biden sẽ không đạt tới bán phần số phiếu Electoral votes của Đại Cử Tri đoàn chọn. TT Trump tự nhiên sẽ tiếp tục làm tổng thống Hoa Kỳ - Một thắng lợi của TT Trump liên tiếp 2 nhiệm kỳ tranh chức tổng thống (2016/2020).

- Mặt khác, TT Trump sẽ thắng luôn phiếu Phổ thông của dân chúng (Popular Votes).

- Kế tiếp, đảng Cộng hòa sẽ nắm luôn đa số ở lưỡng viện (Hạ viện lẫn Thượng viện).

 

 

Đây là một chiến thắng huy hoàng, độc nhất vô nhị của đảng Cộng hòa trong lịch sử bầu cử Tổng thống Hoa Kỳ. Sự thất bại này của đảng dân chủ như là một quả báo họ sẽ phải đền bù vì những hành xử bất minh đối với một vị Tổng thống thương dân yêu nước như Donald Trump. Vậy, chúng ta hãy chờ xem!

Xin mở ngoặc để nói thêm về Cử Tri Đoàn: Hoa Kỳ là một Hợp Chúng Quốc gồm tất cả các thành phần dân chúng từ mọi quốc gia khác nhau trên thế giới về tụ họp sinh sống. Tổng thống Hoa kỳ là một Tổng Tư Lệnh, một nguyên thủ quốc gia ở cương vị tối cao bảo vệ đất nước, nên hệ thống an ninh của tổ quốc phải được đặt hàng đầu trong quyền hành pháp của tổng thống. Hơn nữa, Hoa Kỳ là một quốc gia Dân chủ Lập hiến, lấy dân chủ làm nền tảng, lấy dân làm gốc. Hãy thử chiêm nghiệm: Bởi do Hoa Kỳ là dân trăm xứ, nếu cứ để cho dân tự bầu chọn tổng thống mà không qua sự chọn lựa của 538 đại biểu cử tri đoàn, thì chắc gì vị tổng thống do dân chọn đã trung thành với đất nước Hoa Kỳ để khỏi bán rẻ tổ quốc?

 

 

Do đó, song song với việc tôn trọng quyền tự do bầu cử của người dân tạp chúng trên Hoa Kỳ và để bảo vệ đất nước khỏi bị rơi vào tay ngoại bang thì những vị tổ phụ quốc gia Hoa Kỳ đã phải đề ra phương pháp gạn lọc ứng cử viên tổng thống qua hiệp đầu, gọi là Electoral Votes. Nói môm na, ứng cử viên tổng thống phải được sự tán đồng, chuẩn thuận của nhóm Đại Cử Tri đoàn (Electoral College), phải đạt chỉ tiêu quá bán phần của tổng số 538 phiếu, rồi sau đó mới căn cứ trên số phiếu của dân để quyết định hơn thua. Nếu không thì bị loại ngay trong cuộc bầu sơ bộ của Cử Tri Đoàn này. Đây là lý do tại sao Hillary Clinton đã bị nhóm Cử Tri Đoàn lọc ra khỏi sàng vì không đủ phân nửa số phiếu Electoral votes trong kỳ bầu cử ở năm 2016.

 

 

Nên nhớ, người Mỹ đã từ bi dung nạp mọi lớp dân trên thế giới, nhưng công lao khó nhọc mà họ đã tìm ra và gây dựng mảnh đất Hoa Kỳ tuyệt vời này, thì họ chẳng ngu dại gì giao toàn quyền “tự do” cho đám dân tạp chúng chọn đại một vị Tổng Tư Lệnh lú lẫn, ngốc nghếch, bất trung, làm băng hoại đất nước hoặc có mưu đồ bán rẻ tổ quốc! Đó là lý do tại sao Electoral Votes đóng vai trò vô cùng quan trọng trong các cuộc bầu cử tổng thống, mà chỉ có ở Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ! Đám người nào đó đòi hủy bỏ Electoral Votes thì quả thật quá sức ngu muội, dốt nát, điên rồ, ngốc nghếch, bất trung, phản bội!

2) Thứ hai, TT TRUMP THAY TRỜI HÀNH ĐẠO: MỞ TƯƠNG LAI CHO HOA KỲ VÀ XÓA SỔ TRUNG CỘNG:

 

 

Sau khi hạ gục phát xít Nhật bởi hai quả bom nguyên tử ở Hirosima and Nagasaki để kết thúc đệ nhị thế chiến (1945) đến nay là 75 năm, Hoa Kỳ hẳn đã thăng tiến mạnh mẽ không ngừng sao? Nói là 75 năm phát triển, nhưng thật ra Hoa Kỳ vốn đã mất liên tiếp 24 năm lỗ lã dưới thời của 3 đời tổng thống Bill Clinton, George W. Bush và Barack Obama trước đây vì 3 người này đã làm giàu cho Tàu Cộng, mà kiệt quệ nhất là trong 8 năm của ông Barack Obama.

Trải qua 3/4 thế kỷ sau đệ nhị thế chiến, Hoa Kỳ vẫn hùng mạnh lãnh đạo thế giới sau khi triệt tiêu mộng làm bá chủ của Nhật. Vậy, nếu Hoa Kỳ muốn tiếp tục là một cường quốc lãnh đạo thế giới, thì điều kiện tiên quyết “CẦN VÀ ĐỦ” là PHẢI DIỆT TÀU CỘNG. Hiện nay, Tàu Cộng mạnh đứng thứ nhì thế giới sau Hoa Kỳ. Tham vọng chiếm trọn biển đông chỉ là bước đầu mà Tàu Cộng mở rộng chiến trường, thâu tóm tiền tài và bành trướng thế lực. Để cho Tàu Cộng tự dung tự tại lớn mạnh trội hơn Hoa Kỳ, thì với tham vọng cố hữu của Tàu Cộng, Tập Cận Bình sẽ trấn áp nhân loại, nuốt trọn thế giới. Máu sông xương núi sẽ không thể tránh khỏi (Dân Tây Tạng và người Tân Cương Duy Ngô Nhĩ là hai bằng chứng hùng hồn nhất)! Và, Hoa Kỳ sẽ phải ngàn năm chẳng ngóc đầu lên được! Do đó, Hoa Kỳ buộc phải thực hiện chiến tranh để ngăn chặn chiến tranh và duy trì thế đứng của mình trên chính trường quốc tế! Bằng mọi cách phải khai chiến tiêu diệt Tàu Cộng thì Hòa bình của nhân loại mới được ổn định mai sau.

Đương nhiên, chiến tranh với Tàu Cộng, Hoa Kỳ sẽ bị tổn hại. Thế nhưng, với kinh nghiệm sau đệ nhị thế chiến, Hoa Kỳ chắc chắn sẽ tăng trưởng qua mọi lĩnh vực quân sự và kinh tế sau khi Tàu Cộng bị tận diệt, hơn là cứ lẽo đẽo cạnh tranh từng bước một với Tàu!

 

 

Ác nghiệp của Tàu Cộng và bè lũ Tập Cận Bình gây ra từ trước tới nay đối với thế giới và nhân sinh thì quả thật vô số kể; từ việc đưa quân cướp biển đông, xâm chiếm láng giềng, đến việc sản xuất dụng phẩm độc hại xuất khẩu sát nhân, phát tán virus Vũ Hán giết người, nên thiên tai liên tục 72 ngày giáng xuống để cảnh báo chúng họ. Thế nhưng chúng chẳng những thức tỉnh, trái lại còn bày ma tâm quỷ kế gửi bọ trùng và hạt giống cỏ dại vào triệt hại nông sản Mỹ quốc. Chúng thật thâm hiểm khôn lường! Tội ác của chúng đong đầy trời đất! Quả báo tử vong chắc chắn sẽ đến với bọn Tàu Cộng là điều không thể chối cãi!

Tựu trung, Tàu Cộng buộc phải đền bù tất cả những tội lỗi mà chúng đã gây ra trong suốt mấy thập niên qua bởi một cuộc chiến bằng vũ khí do lệnh Trời ban xuống qua sự lãnh đạo của TT Trump để sát phạt bè lũ Tập Cận Bình, xóa sạch tàn dư của chủ nghĩa Cộng sản ma vương còn sót lại. Khi đó, ác nghiệp Tàu Cộng mới trả đủ. Thế giới mới thái bình. Thiên hạ mới được an vui!

Hoài Nam

Ngày 14/8/2020

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2020

Đứa con Dâu

 


BM
Bà Năm rất hãnh diện vì Tâm, đứa con trai học hành chăm chỉ. Tâm tốt nghiệp bằng bác sĩ y khoa, thực tập tại bệnh viện sắp xong, và chuẩn bị đi làm việc.

Tâm thường ôm đàn, búng tưng tưng và hát nghêu ngao. Tâm thường lập đi lập lại những câu hát ca ngợi “người em gái” nào đó. Lời rất dịu dàng, êm ái. Bà Năm nghe Tâm hát mãi, nói rằng:

– Em gái của anh, thì anh la mắng, nạt nộ, sai làm chuyện này, bảo làm chuyện kia, còn bắt phạt, bắt quỳ. Còn em gái người ta, thì bốc lên thấu tận trời xanh.

Tâm trả lời yếu đuối:

– Bài hát mà má. Thì rồi em Hương nhà mình, cũng sẽ được mấy anh con trai dại dột khác, bốc lên thấu trời xanh thôi.

– Sao anh không bốc em của anh lên một chút, cho nó vui, sung sướng. Có hơn là đi bốc thiên hạ không?

Bà Năm thường làm hết mọi việc trong nhà ngoài ngõ. Anh con trai chưa bao giờ mó tay vào làm bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào trong gia đình này, từ rửa chén bát, hút bụi nhà, sửa cái bóng đèn đứt dây, cắt cỏ, quét lá trong vườn. Anh như một người khách thuê khách sạn, trong ngoài, mọi sự đã có người khác lo.

Một buổi sáng chủ nhật, bà thấy Tâm đem máy ra, cắt cỏ sân trước nhà. Bà ngạc nhiên, há hốc miệng đứng nhìn đứa con trai đang hì hục, vụng về đẩy chiếc xe cắt cỏ. Xưa nay, anh chưa hề đụng đến việc nhà. Anh đã quen thói. Có nhờ được anh cũng khó khăn, và chưa chắc đã làm.

Anh cứ lần khân mãi, rồi quên việc người khác nhờ.. Hôm nay bà thấy Tâm cắt cỏ cẩn thận, cắt đi cắt lại, nghiêng đầu nhìn ngắm mãi, cho đến khi vừa lòng mới thôi. Bà Năm đứng chống nạnh, âu yếm nhìn con:

BM
Note: hình trong bài là minh họa 
– Sao hôm nay con giỏi thế? Cắt cỏ giúp cho bố mẹ. Lại cắt cẩn thận, cắt đẹp nữa!

Tâm nhìn mẹ cười, và nói tỉnh bơ:

– Tuần trước, Lam ghé đây chơi, thấy cỏ cao, bảo con sao không cắt cho đẹp vườn.

– Lam là ai?

– Là bạn gái của con.

Bà Năm hừ một tiếng nhỏ tức tối. Con của Bà sinh ra, nuôi nấng, thương yêu, bà nhờ không được, bà nói không nghe, thế mà cái con Lam nào đó, mới mở miệng một tiếng, thì nó lại răm rắp làm. Trong lòng bà, bỗng thấy không ưa cái con Lam kia. Bà cảm thấy hơi buồn.

BM  

Sáng chủ nhật, bà pha cà phê cho chồng, và pha luôn cho Tâm một ly. Bà biết hai bố con đều ghiền, buổi sáng không có ly cà phê thì xem như mở mắt không ra. Thấy anh con trai không buồn động đến ly cà phê thơm, bà hỏi:

– Sao con không uống liền đi, để nguội mất ngon, hương cà phê bay đi hết.

– Thôi, con không uống cà phê nữa má à. Con đang tập bỏ cà phê.

– Sao vậy?

– Lam bảo con bỏ cà phê! Uống cà phê không tốt.

Nghe con nói mà bà điên tiết, muốn lộn máu lên. Lam là đứa nào, có quyền lực gì, mà làm cho thằng con trai cưng, thương yêu của bà răm rắp tuân lời? Bà thương con, muốn cho con vui, bà ra lệnh:

– Uống đi. Mẹ đã pha ra rồi. Ðừng uống quá nhiều thì thôi, chứ vừa phải, cà phê cũng tốt cho sức khỏe.

– Anh con trai cưng của bà, đánh trống lảng, rồi bỏ lên lầu, không đụng đến ly cà phê bà đã pha. Bà Năm bực bội, quậy ly cà phê và uống từng ngụm nhỏ. Bà nói với chồng:

BM
  
– Thằng Tâm nhà mình thế mà dại gái. Cha mẹ nói cho rát họng, thì không nghe, cái con nhỏ vất vơ nào đó, nói ra cái gì, thì nó răm rắp nghe theo như kinh điển. Thiệt là bực. Con mình sinh ra, dạy dỗ, nuôi nấng, mà nó không xem mình bằng …

Ông chồng bà cắt ngang:

– Thôi bà ơi. Nó cũng đã lớn rồi, khi mới yêu, thì ai cũng vậy, mai mốt sẽ khác. Bà có nhớ không, hồi xưa khi tôi mới yêu bà, tôi cũng nghe theo bà răm rắp …

– Bây giờ thì ông không thèm nghe theo tôi bất cứ chuyện gì nữa. Lại còn nạt nộ, gầm gừ.

– Có chứ, khi nào bà nói đúng thì tôi nghe theo, chứ bà sai, bắt tôi theo sao được? Ngay cả bà nội tôi, nếu nói sai, thì tôi cũng phải thưa lại cho đúng, chứ huống chi là vợ?

– Ừ, bây giờ anh có tôi rồi, thì xem thường nhé!

– Vẫn quý vợ như thường. Nhưng đúng sai, phải làm cho ra lẽ.

Mỗi lần bà thấy Tâm không hớt tóc theo kiểu cũ, lối tóc xửng ra như rễ tre, mà hớt lối mới trông gọn gàng, lịch sự hơn. Bà khen Tâm. Tâm nói rằng Lam không thích kiểu tóc cũ. Nghe mà bà giận, bực mình. Nhưng bà công nhận kiểu tóc mới, con bà trông đàng hoàng hơn.

Mấy tuần sau, khi Hương đi chơi về, báo cho bà Năm biết:

– Mẹ ơi, Con gặp anh Tâm đang bưng thức ăn cho khách tại tiệm Hương Bình. Anh còn cắt rau, nhặt tôm, phụ bếp nữa.

– Mẹ không hiểu con nói gì.

– Tiệm của bố mẹ chị Lam ấy mà! Anh ấy đến đó làm việc, lấy điểm với ông bà già chị Lam.

BM
  
Bà Năm mặt mày nhăn nhó, thở dài, thất vọng nói:

– Tiền bạc nó đâu có thiếu. Ở nhà thì chưa bao giờ rửa cái bát. Chưa bao giờ nấu nồi nước sôi giúp mẹ. Chắc cũng làm không công. Thế mà, thế mà …

Ngay tức thì, bà kêu Hương lái xe cho bà đi xem mặt mũi cái con Lam kia ra thế nào, mà sai khiến được ông con cưng của bà như vậy.

BM  

Bà Năm hầm hầm đi theo con gái, miệng mím lại. Hương dặn bà đừng vào tiệm, đi ngang qua bên ngoài dòm vô thôi. Hai mẹ con đi qua tiệm nhiều lần. Khi được nhìn thấy mặt đứa con gái tên Lam, bà càng giận hơn. Trở về nhà, bà bứt rứt, đi lui đi tới, chờ anh con trai cưng về; bà sẽ cho một trận tơi bời cho đã giận. Khi Tâm về nhà, chưa kịp thay áo, đã bị bà Năm gào to:

– Khôn nhà dại chợ, việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng. Việc nhà không đụng móng tay vào, ra ngoài thì làm mọi không công cho thiên hạ. Học hành cho giỏi, đỗ đạt bằng cấp này nọ, mà vẫn cứ ngu dại như thường.

– Thưa mẹ, mẹ nói gì?

– Thằng ngu! Cái con Lam đó, xấu xí, da ngăm, trán ngắn, mắt hí, mũi xẹp, miệng móm, ngực lép, mông teo. Ðã ăn phải bùa mê thuốc lú của nó chưa, mà đi làm mọi cho gia đình nó? Nếu nó đẹp đẽ, nghiêng nước nghiêng thành, mà mê nó, thì không nói làm chi. Xấu xí như vậy, mà cũng mê muội, mới tức chứ. Cha mẹ nói thì không nghe, lại nghe lời đứa con gái vất vơ đó. Tưởng cành vàng, lá ngọc, con vua, cháu chúa chi cho cam, con nhà tiệm ăn …

– Mẹ đừng kỳ thị. Mẹ từng nói với con, nghề nào cũng quý. Sao bây giờ mẹ chê nghề tiệm ăn? Mẹ thấy Lam xấu, mà con thấy đẹp thì sao? Tùy theo khiếu thẩm mỹ của mỗi người.

Bà Năm cười chán nản, và chế nhạo. Lặp lại một lần nữa, cái nhận xét của bà về cô Lam:

– Ừ, cái khiếu thẩm mỹ của anh lạ lắm, đen điu, trán ngắn, mắt hí, mũi xẹp, miệng móm, người lép kẹp, là đẹp, đẹp lắm. Ha ha ha …

– Nhưng tổng hợp tất cả lại, thì nhìn rất có duyên mẹ à. Con gái, có duyên thì thu hút và hấp dẫn hơn đẹp. Con không cần vợ đẹp. Mấy cô đẹp, thì kênh kiệu, vác cái mặt lên, đòi hỏi đủ điều, và tham vọng không bao giờ ngừng. Họ khó khăn, họ tưởng đâu có cái đẹp là có quyền hành như bà hoàng. Lấy mấy cô này làm vợ, mệt lắm, và chưa chắc đã được lâu bền.

Bà Năm há miệng ra vì ngạc nhiên, nhìn ông con trai của bà chòng chọc. Bà nói:

– Khiếp, ăn nói như cụ già tám mươi. Ai dạy cho anh những điều đó? Thôi, anh đã khôn đến vậy, thì mẹ chịu thua.

– Thì ba mẹ vẫn thường nói vậy, và kinh nghiệm riêng của con cũng thấy thế.

Thương và cưng con, bà không muốn con bà thương ai hơn, nghe lời ai hơn là nghe lời bà. Cái ác cảm với cô Lam không làm sao vơi được trong lòng bà.

…Những khi Tâm mời Lam về nhà chơi, bà Năm cố tình làm mặt lạnh nhạt, và để lộ ra rằng, bà không ưa cô. Bà còn nói bóng gió xa gần rằng, đàn bà không có ngực, sau này khó nuôi con. Ðàn bà vòng mông nhỏ, sinh con khó, hiếm muộn. Lam vẫn vui vẻ, bình thường, làm như không biết bà Năm đang ám chỉ cô. Thấy thái độ của mẹ, Tâm không dám đem Lam về thăm nhà thường xuyên. Ông Năm khuyên vợ rằng:

BM
  
– Bà càng tỏ ra chống đối, thì chúng nó càng khắng khít. Tình yêu là một thứ kỳ cục, càng có nhiều trắc trở, thì càng nhiều nồng nàn, cháy bỏng. Tình yêu xuôi chèo thuận mái quá, thì cũng không bền. Bà cứ để cho chúng nó tự do tìm hiểu nhau, đừng gây trắc trở, khó khăn, mà sau này có hậu quả không tốt, con dâu nó xa lánh gia đình chồng, và mình cũng mất con luôn.

Bà Năm cũng hiểu thế. Nhưng cái ghét bỏ cô Lam vẫn tiềm tàng trong lòng bà. Có lẽ tại vì Tâm nghe lời cô này răm rắp, mà không nghe lời bà, là người mẹ đã dành hết yêu thương cho con.

Nó coi người khác quan trọng hơn bà. Ông Năm nói rằng, việc chi mà ganh tị tình thương? Khi còn trẻ, thì ganh với bà mẹ chồng, bây giờ thành bà mẹ chồng, thì lại ganh với con dâu.

Cứ cái vòng luẩn quẩn quay đi quay lại mãi, không được gì, mà chỉ gây thêm sứt mẻ, lộn xộn.

BM
  
Dân Á đông, thì mẹ chồng nàng dâu lục đục. Dân Âu Mỹ, thì mẹ vợ và con rễ không ưa nhau. Có cả ngàn câu chuyện chế giễu bà mẹ vợ do các ông viết ra. Như chuyện diễu về ông Adam, thủy tổ loài người, bảo rằng ông này là người đàn ông sung sướng nhất, vì ông không có một bà mẹ vợ.

Dù cho bà Năm có bóng gió, nói xấu cô Lam đến mấy, anh con trai cưng của bà vẫn không suy suyển cái tình si dành cho cô này. Bà mẹ có dàn cảnh, giới thiệu cho anh bao nhiêu cô gái khác, đẹp hơn, anh cũng không màng liếc mắt đến.

Bà Năm cắn răng chấp nhận cho Tâm cưới cô Lam. Bà tiếc rằng, từ nay những bà bạn có con gái đến tuổi cặp kê, hết o bế bà , bớt nồng nàn, tử tế như xưa.

BM  

Sau đám cưới, bà Năm xuống nước năn nỉ Tâm khoan dọn ra riêng. Anh con trai không trả lời dứt khoát, và cho biết tùy theo ý kiến của vợ. Bà Năm phải nói thẳng với cô con dâu rằng, nếu các con khoan dọn ra riêng, thì sẽ tiết kiệm được một số tiền, mua nhà sớm hơn, và tốt hơn.

Cô con dâu vui vẻ trả lời rằng, nếu ba mẹ cho chúng con ở chung trong thời gian đầu, thì chúng con mừng lắm, được ba mẹ cho ở, cho ăn, và gia đình sum vầy, thì vui hơn là tách biệt ra. Câu nói của đứa con dâu làm bà mát ruột. Sau thời gian đầu bỡ ngỡ, đứa con dâu dần dần thích nghi với sinh hoạt của gia đình. Ban đầu, bà Năm nghĩ rằng, lại phải hầu hạ thêm một cô nương nữa. Bà không ngại, miễn sao giữ anh con trai cưng của bà lại trong gia đình là được. Mỗi khi cô con dâu tự ý làm giúp cho ông bà việc gì, bà Năm nói nhỏ với chồng:

– Cô dâu này, ưa làm màu lắm.

Ông chồng bà trả lời:

– Thà có đứa con dâu làm màu, còn hơn là đứa ngang ngạnh, không coi ai ra gì.

Nhiều buổi sáng rất sớm, bà Năm nghe tiếng thở phì phò, tiếng huỳnh huỵch ngoài phòng khách, bà tưởng hai vợ chồng anh con trai đang làm trò khỉ. Một lần bà hé cửa nhìn xuống lầu, thấy Tâm và Lam đang múa tay, múa chân tập thể dục. Bà lắc đầu. Con trai bà, chưa thấy tập thể dục bao giờ, nay vì vợ mà tập. Bà cho rằng, con trai mà nghe lời vợ quá, cũng không tốt. Bà thử múa tay, uốn éo thân mình theo các cử động của hai người, bà nghe khoái cảm trong bắp thịt, xương cốt, và tiêu tan bớt rất nhiều mỏi mệt. Không lâu sau đó, nhiều buổi sáng, bà tập thể dục theo con, và cả ông Năm cũng tham gia. Trong phòng khách buổi sáng, theo tiếng hô của Lam, bốn người nhịp nhàng múa tay chân, hít thở trong vòng hai mươi phút trước khi ăn điểm tâm và đi làm việc. Mỗi sáng thứ bảy, chủ nhật, Tâm lái xe ra công viên rất sớm, cùng cha mẹ và vợ, chạy bộ vòng quanh sân cỏ, hít thở không khí trong lành, tập những động tác uyển chuyển.

BM
  
Sau đó, cùng đi ăn sáng. Bà Năm cảm thấy, nhờ có đứa con dâu mà tình mẹ con của bà gần gũi hơn, sau bao nhiêu năm gần như gián đoạn, kể từ ngày anh bước vào tuổi mười tám, hai mươi.

Hai ông bà Năm trở nên mê cái món cháo gạo lứt, nấu đặc rền, ăn với cá nục kho khô, mặn, có tiêu ớt. Ăn vào buổi sáng, do cô con dâu nấu. Ban đầu bà Năm cười cái món ăn này của người nhà quê. Nhưng cô dâu nói rằng, đây là món ăn vua chúa, chứ không phải món nhà quê. Sử sách có chép rõ, các ông vua triều Nguyễn rất khoái ăn cháo trắng buổi sáng. Ông bà Năm cũng phải công nhận ăn cháo vừa ngon, vừa tốt cho sức khỏe, bớt được chất béo, chất đường.

BM  

Mỗi buổi chiều, bà Năm về nhà trước con dâu chừng nửa giờ. Bà vào bếp chuẩn bị, cắt rau, cắt thịt. Cô con dâu vất xong cái cặp vào phòng, chạy vội xuống bếp, phụ mẹ chồng sửa soạn cơm tối. Thời gian đầu, cô phụ làm các việt lặt vặt, chỉ làm những chuyện mẹ chồng sai bảo. Cô con dâu phụ bếp, dù không phụ được gì nhiều, nhưng bà Năm thấy vui, tự ái của bà không bị tổn thương. Bà có thể hầu chồng, hầu con, chứ không muốn mang tiếng làm mọi cho cả con dâu.

Nhìn thấy cô con dâu vui vẻ, hát hò trong khi làm bếp, bà cũng vui lây. Thì ra, cô làm với tấm lòng, với sự chia xẻ, chứ không phải miễn cưỡng. Cô con dâu múa dao lia lịa, cắt hành, cắt rau, ớt, nhanh như các anh đầu bếp Tàu chiếu trên truyền hình. Thỉnh thoảng, cô con dâu đề nghị bà Năm nấu món ngon cho cả nhà, ăn chơi cho vui, ăn chơi ngon hơn ăn thật, cô lảnh trách nhiệm nấu các món này. Cô nấu phở, bún bò, cháo lòng, hủ tiếu, bánh canh, bún riêu, mỗi chiều ăn một món thay cơm. Cả nhà vui vẻ hơn, ông Năm nói rằng, nấu ở nhà ngon như thế này, thì đi tiệm làm gì. Bà Năm học thêm được những bí quyết nấu ăn của cô dâu, và cộng thêm kinh nghiệm cũ, bà nấu càng ngon hơn. Bà mời bạn bè chồng đến, trổ tài nấu nướng.

BM
  
Nhiều người khen và khuyến khích bà ra mở tiệm ăn. Bà con, bạn bè đòi hùn vốn mở tiệm. Bà Năm sung sướng và quyết định thôi việc, ra làm kinh doanh. Trong một bữa ăn, cô con dâu nói với ông bà:

– Dì Chính bảo rằng, nếu mình ghét ai thậm tệ, muốn trả thù, thì cứ đem tiền cho mượn, xúi họ mở tiệm ăn, cho họ khổ, bỏ ghét. Làm tiệm ăn, khách ít thì lo, khách đông thì khổ, làm một ngày mười sáu, mười tám giờ cũng không hết việc. Nắng cũng lo, mưa cũng lo. Cực lắm, đầu bếp cũng cực, phụ bếp cũng cực, chủ tiệm còn cực hơn. Dì Thu bạn của mẹ con mở tiệm phở, bị ông đầu bếp bóp cổ, phải kêu cảnh sát can thiệp. Ông đầu bếp mệt và cực quá, mà Dì thì quá lo lắng, thúc hối, hỏi han. Ông nổi khùng, bóp cổ Dì. Bố mẹ con, lỡ mở tiệm, không lui được nữa, cực lắm lắm, ông bà mệt quá, gây gỗ nhau hoài. Nếu mẹ muốn mở tiệm ăn, thì hãy suy nghĩ cho kỹ lại. Ít nhất cũng giả vờ đi làm công cho thiên hạ, phụ bếp hoặc làm đầu bếp vài ba tháng cho biết đá biết vàng. Rồi quyết định.

Nghe con dâu nói bà hoảng hồn. Không dám ra làm kinh doanh nữa.

BM  

Nhiều hôm, cô con dâu hớt hải chạy về kêu bà Năm thay áo quần ra xe đi gấp, ra phố mua hàng với cô. Vì hàng hạ giá, chỉ còn một hôm nữa là hết hạn. Cô ríu rít khoe rằng có người mách cho biết, hàng hạ xuống trên bảy mươi lăm phần trăm, không mua uổng lắm.

Bà vui vẻ ngồi bên đứa con dâu, cô vừa lái xe vun vút trên xa lộ, vừa nói chuyện vui vẻ. Khi vào tiệm, cô ép bà thử áo này, thử váy kia, tíu tít. Rồi cô con dâu dành trả tiền mua áo quần cho mẹ chồng. Để bà khỏi thắc mắc, cô nói:

– Tiền này do anh Tâm làm ra, mẹ có quyến xài. Anh Tâm sẽ rất vui, khi biết mẹ dùng tiền này.

Sau đó, hai mẹ con rủ nhau đi ăn, ngồi nói chuyện trong quán, và mua thức ăn về cho cả nhà.

Có lần bà Năm giận ông chồng, ngồi khóc. Cô con dâu đến ôm bà, vuốt ve và hôn lên trán bà mà an ủi. Cô kéo bà đứng dậy, đi rủ bà lên San Francisco chơi.

Hai mẹ con đi bộ long rong qua chợ Tàu. Khi đã mỏi chân, cô con dâu cùng bà vào quán cà phê, ngồi ở dãy bàn dọn lấn ra trên lề đường cùng uống trà, ăn kem. Ngồi nhìn thiên hạ qua lại, cô con dâu nói với bà:

BM
  
– Ngồi đây, đôi khi cũng thấy tâm hồn thư giản. Nhìn cái tất bật của thiên hạ, thấy cái nhàn nhã của mình, rồi biết quý cái hạnh phúc đơn sơ mà mình đang có.

Bà Năm cũng thấy vui vui, và quên bớt đi cái giận hờn ông chồng. Cô dâu nói với bà:

– Trời có khi nắng khi mưa, vợ chồng có khi vui khi buồn. Rồi mọi sự đều qua. Khi nào buồn, con đem mẹ đi chơi, giải trí. Hôm nào hai mẹ con mình rủ nhau đi xem chớp bóng, khuya mới về, để cho các ông ở nhà chờ, và đói một bửa chơi. Như vậy, các ông mới biết quý cái không khí ấm áp của bữa cơm bình thường mỗi ngày trong gia đình.

Mỗi buổi sáng, ông Năm đều nhắc rằng, nhờ có cái máy cà phê áp suất do cô con dâu mua tặng, nên ông có cà phê ngon mà uống. Đến sở khỏi phải tốn tiền mua cà phê áp suất bên góc đường. Nhiều hôm cô con dâu mua thức ăn ngon bên ngoài đem về. Ríu rít nói là cô ăn ngon quá, mua về cho cả nhà ăn cho vui. Không cần ăn ngon hay dở, nghe thế là bà Năm đã cảm động. Xưa nay, con bà, chồng bà, chưa hề thấy ngon mà mua về cho bà.

Sau một thời gian ở chung với cô con dâu, đi đâu, bà Năm cũng khoe là bà có thêm một đứa con gái, có thêm một người bạn thân để tâm sự khi vui buồn. Bà nói thêm, từ ngày anh con trai có vợ, gia đình thấy vui vẻ, hạnh phúc và thương yêu nhau hơn. Bà khen anh con trai khôn ngoan và khéo chọn bạn trăm năm. Bà không còn chê cô dâu là trán ngắn, mắt hí, miệng móm nữa.

BM  

( Thì ra , Cái gì phát xuất từ trái tim , từ lòng yêu thương chân thật, nó ảnh hưởng tốt đẹp đến như thế ! )  Tràm cà Mâu  viết chuyện nào cũng hay và có ý nghĩa, cảm ơn bạn . 

Một hôm đã khuya, bà Năm thức giấc xuống lầu uống nước, thấy có bóng người thấp thoáng ở sân sau nhà, bà ghé mắt nhìn. Trăng vằng vặc trải ánh vàng xuống khắp vườn. Bà thấy Tâm quàng tay qua vai vợ ngồi tựa ngữa, chân gác lên ghế. Bà nghe tiếng thì thầm:

– Đôi khi thấy mẹ anh thương, và bênh em, làm anh phát ghen lên. Em làm gì mà mê hoặc được mẹ anh đến thế?

Tiếng cô con dâu trong trẻo đáp lại:

– Thương yêu và thông cảm. Đem hết tấm lòng mình ra mà đãi người, rồi sẽ được đáp lại bằng tấm lòng. Nhờ em biết thương yêu ba mẹ anh như ba mẹ ruột, thì ông bà mới thương yêu em như con ruột. Em có thêm một ông bố, một bà mẹ, một cô em, có thêm nhiều tình thương. Từ đó, vợ chồng mình hòa thuận hơn, thương yêu nhau hơn, và lâu bền hơn, hạnh phúc hơn.

BM
  
Bà Năm len lén trở lại phòng, chíp miệng và nghĩ rằng, bà đã già một đời mà còn ngu dại, cứ ganh ghét với gia đình chồng, ganh ghét với con dâu. Bọn trẻ con ngày nay, có nhiều đứa khôn nứt hạt.




Tràm Cà Mau

BM