Thứ Ba, 29 tháng 11, 2022

CÁI TÔI CỦA NGƯỜI VIỆT

 


https://baomai.blogspot.com/

Tại sao cái tôi, cái ‘’ égo ‘’ của người Việt lớn thế? Tôi gặp không biết bao nhiêu người vỗ ngực, tự cho mình là vĩ nhân. Không phải chỉ vỗ ngực, còn trèo lên nóc nhà gào khản cổ : tôi giỏi quá, tôi phục tôi quá, tại sao tôi tài ba đến thế?

Một lần ngồi nhậu với 5 ông , có cảm tưởng ngồi với 5 giải Nobel văn chương. Những ông như vậy, nhan nhản. 

Nói ‘’ ông ‘’, vì hầu như đó là một cái bệnh độc quyền của đàn ông. Như ung thư vú là bệnh của đàn bà. 

In một hai cuốn sách tào lao tặng bố vợ, nghĩ mình ngồi chung một chiếu với Marcel Proust, Victor Hugo. Làm vài bài thơ, câu trên vần ( hay không ) với câu dưới, nghĩ mình là Beaudelaire, Nguyễn Du tái sinh. Lập một cái đảng có ba đảng viên, kể cả em gái và mẹ vợ, nghĩ mình là lãnh tụ , ăn nói như lãnh tụ, đi đứng , tắm rửa như lãnh tụ. Viết vài bài lăng nhăng, vá víu, đầu Ngô mình Sở, nghĩ mình là triết gia, trí thức, tư tưởng gia lớn, sẵn sàng dẫn dân tộc đi lên ( hay đi xuống ). Học gạo được cái bằng, nghĩ mình đã chế ra điện và nước nóng.

https://baomai.blogspot.com/

Ở đâu cũng có những cái tôi tổ bố, nhưng ở người Việt, nó là một hiện tượng phổ thông. 

Cũng lạ, cái TÔI tổ bố ở một nơi như VN. VN, xứ của văn hoá Phật Giáo, một tôn giáo coi cái ngã là hư cấu, cái tôi không có. Nơi chịu ảnh hưởng Lão giáo, những người đã ra suối rửa tai, vì nghe thiên hạ nhắc tới tên mình. 

Nơi người Công giáo rất nhiệt thành, và Công giáo coi chuyện vị tha, nghĩ tới người khác là đức tính hàng đầu. Không lẽ người Việt ta hiểu lầm tôn giáo mình đang theo ?

Phải chăng đó là nét đặc thù của một dân tộc đầy tự ti mặc cảm ? 

https://baomai.blogspot.com/

Trong y học, égocentrisme là một cái bệnh ( pathologie ). Và trong 9 trên 10 trường hợp, những người có mặc cảm tự cao, tự đại ( complexe de supériorité ) là để che đậy tự ti mặc cảm ( complexe d’infériorité ). Tư cao, tự đại là một cách tự vệ của người yếu.

Những người có thực tài rất khiêm nhượng, vì họ không so sánh với người khác. Họ so sánh mình với mình, so sánh mình hôm nay với mình hôm qua, so sánh tác phẩm mới với tác phẩm cũ của chính mình. Và thường thường thất vọng. Khi một nghệ sĩ thoả mãn với tác phẩm của mình, anh ta hết là nghệ sĩ. Anh ta không tìm tòi nữa, anh ta về hưu. Như một bà bán hột vịt lộn, một tài xế xe đò về hưu.

Người Việt ta có cái tự mãn dễ dàng, kiêu hãnh lặt vặt, nên cái gì của ta nó cũng nho nhỏ. Thành quả không thể lớn hơn tham vọng.

https://baomai.blogspot.com/

Nếu Picasso thoả mãn với ” péiriode bleue ” ( thời kỳ Xanh ), sẽ không có ” période rose” ( thời kỳ Hồng ) , nếu hài lòng với période rose sẽ không có tranh lập thể, đưa hội họa đi xa ngàn dặm.

Mỗi lần nghe, hay coi Jean Marie Le Clézio, Patrick Modiano trong những chương trình văn chương trên France Culture hay France 5, khó tưởng tượng họ đã chiếm giải Nobel Văn chương, Le Clézio Nobel 2008, Modiano, 2014. Họ khiêm nhượng, ngập ngừng, do dự, gần như cáo lỗi sắp sửa nói những điều tào lao. Modiano tìm chữ một cách khó khăn, ít khi chấm dứt một câu , như muốn nói : thôi, bỏ qua đi, những điều tôi nói chẳng có gì đáng để ý. Họ lắng nghe người khác, dù người trước mặt chỉ là một nhà văn chân ướt chân ráo, vừa in cuốn sách đầu tay. 

Thảo luận, nghĩa là nghe quan điểm của người khác, là điều chúng ta không làm được. Cái tôi của ta nó lớn quá. 

Tôi nắm sự thực trong tay. Ai nghĩ khác tôi là xúc phạm Tôi, nghĩa là xúc phạm Sự Thực. Phải căm thù, phải triệt hạ, phải chụp cho một cái nón cối.

VN là nước nghèo nhất, chậm tiến nhất, đáng lẽ mình phải khiêm nhượng, nhưng không, tỷ số những người kiêu ngạo của ta nó lớn gấp bội thiên hạ. Bạn đã gặp một người Nhật nào vỗ ngực : tôi, tôi, tôi ?

https://baomai.blogspot.com/

Trước đây, khá lâu, tôi cư ngụ Rue Marcadet, Paris. Bên cạnh là một cặp vợ chồng già, hiền lành, bình dị như một cặp thư ký hay công nhân về hưu. Mỗi lần gặp ở thang máy, bà vồn vã chào, hỏi thăm đủ chuyện. Thỉnh thoảng ông mời vào nhà, uống trà, hỏi chuyện về Phật giáo mà ông nói đọc nhiều, nhưng có điều không hiểu. Thí dụ ông muốn so sánh ý niệm niết bàn của Phật Giáo với thiên đàng của Thiên chúa giáo. Bà hỏi cách làm gỏi cuốn

Ông bà là công giáo thuần thành, nhưng muốn tìm hiểu về những tôn giáo khác. Tuyệt nhiên không bao giờ ông bà nói về mình. Nếu không coi TV , chắc không bao giờ tôi biết bà là Yvonne Loriot, một danh cầm piano, chiếm 7 giải nhất khi còn học ở Conservatoire de Paris, trước khi trở thành giáo sư âm nhạc có uy tín lớn, ông là Olivier Messaien, một trong những nhạc sư, tác giả nhạc cổ điển lớn nhất của hậu bán thế kỷ 20. 

https://baomai.blogspot.com/

Rất nhiều nhạc sư, nhạc trưởng nổi tiếng ở Âu Châu , như Pierre Boulez, Iannis Xenakis hãnh diện là đệ tử của ông. Tác phẩm opéra ‘’ Saint-Francois d’Assise ‘’ của ông được trình diễn trên khắp thê giới, như những tác phẩm của Mozart, Beethoven. 

Nhìn hai ông bà già hiền lành, gần như vụng về, xếp hàng mua ổ bánh mì, ít người nghĩ đó là hai nhân vật chiếm chỗ lớn trong bất cứ một tài liệu nào nói về âm nhạc cổ điển cận đại. Và mới tuần trước, họ là thượng khách của hoàng gia Thụy Điển.

Ông bà ( ngày nay đã qua đời ) sống trong một căn nhà bình dân, ăn uống đơn giản như một cặp vợ chồng nghèo.. Tiền bản quyền nhạc tặng các hội từ thiện, hay giúp trùng tu nhà thờ Notre Dame de Lorette gần nhà. Những lúc rảnh rỗi, bà theo ông vào rừng, thu thanh để nghiên cứu tiếng chim hót.

https://baomai.blogspot.com/

Khi nào có những người như Messaien, Le Clozio, Modiano, chưa nói tới tài năng, chỉ nói tới thái độ khiêm nhượng, VN sẽ là một nước trưởng thành. Trong khi chờ đợi, phe ta thi nhau trèo lên nóc nhà, gào : Khổ quá, tại sao tôi tài giỏi đến thế ! Khi gào mỏi cổ, đóng áo thụng vái nhau..

Đó cũng là một trò vui, nếu nó không có hậu quả nghiêm trọng. Chúng ta đều biết đất nước nằm bên bờ vực thẳm, không thể nhẫn tâm khoanh tay nhìn, trước khi quá muôn. Nhưng chúng ta không thể ngồi với nhau. Cái TÔI của chúng ta nó lớn quá. Lớn hơn cả vận mệnh dân tộc.




Từ Thức

Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2022

KHI SỐNG LÀM ĂN MÀY, KHI CHẾT LÀM SAO CÓ THỂ THĂNG THIÊN?

 


  • Huyện lệnh làm Minh quan tiết lộ thiên cơ, người phụ nữ ăn mày chí hiếu được thăng thiên?

Ái Tân Giác La – Miên Nghi, tự là Bội Khanh, là hậu duệ Hoàng thất triều Thanh. Ông đậu Tiến sĩ vào năm Hàm Phong. Năm Đồng Trị thứ 8 (1869) được điều nhiệm chức Binh Bộ Thị Lang ở Thịnh Kinh. Thịnh Kinh là thành phố Thẩm Dương ngày nay.

Khi ở Thịnh Kinh, Miên Nghi mời Văn Tuyết Môn làm thầy dạy cho các con của mình, khách và chủ sống chung với nhau thập phần hòa hợp. Lúc ấy có vị Huyện lệnh thường xuyên đến Thịnh Kinh làm việc, Miên Nghi kết giao thân thiết với ông ta, cũng rất coi trọng ông ta, bởi vậy mỗi lần ông ta đến đều muốn mời cơm.

Vị Huyện lệnh này còn kiêm nhiệm làm quan Âm Phủ, mỗi lần đến Âm Phủ làm việc, đều phải mặc y phục chỉnh tề, sau đó nằm lên giường, nhiều thì ba ngày đêm, ngắn thì cũng phải vài giờ mới trở về. Khi có người tò mò hỏi chuyện ở Âm Phủ, ông đều từ chối trả lời, chỉ nói “không thể tiết lộ”.

Một hôm, Huyện lệnh lại đến Thịnh Kinh, đang cùng mấy người Miên Nghi, Văn Tuyết Môn chuẩn bị dùng bữa trưa. Thế nhưng khi ông vừa mới giơ đũa, thì lập tức dừng lại, hơn nữa lập tức đứng dậy cáo từ, đồng thời lấy quan phục mặc vào đàng hoàng, sau đó tìm một gian phòng vào trong đó nằm xuống. Mọi người đều biết ông làm việc ở Âm Phủ, nên cũng không để ý lắm.

Qua hơn một giờ đồng hồ, Huyện lệnh từ trên giường ngồi dậy. Văn Tuyết Môn ngạc nhiên tốc độ làm việc lần này của ông ấy nhanh như vậy. Huyện lệnh nói: “Trước đây xử án, đều là việc bí mật không thể để dương gian biết được, nhưng lần này thì khác, là bởi vì có một vị nữ ăn mày cực kỳ hiếu thảo đã được thăng thiên, Âm Phủ rất tôn kính cô ấy, vì thế rất nhiều quan Âm Phủ đều đi đưa tiễn, tôi cũng ở trong số đó. Chuyện này rất có tác dụng giáo hóa và khuyến thiện đối với người đời, cho nên tôi mới nói cho các ông biết.”

Huyện lệnh nói cho mấy người Miên Nghi, Văn Tuyết Môn biết, người nữ ăn mày này lấy chồng năm 16 tuổi, nhưng chưa được một năm thì trượng phu qua đời, từ đó nàng thủ tiết phụng dưỡng mẹ chồng, rất là cung kính. Về sau trong nhà ngày càng nghèo túng, không thể không trở thành ăn mày, nhưng tấm lòng hiếu thảo của nàng không thay đổi, mấy chục năm cũng như một ngày hiếu kính mẹ chồng. Sau khi mẹ chồng qua đời, nàng nhờ vào khất thực để an táng mẹ chồng, ngày lễ ngày tết và ngày giỗ đều đến cúng mộ.

ví dụ về nhân quả báo ứngSau khi mẹ chồng qua đời, cô thông qua việc đi xin mới an táng được mẹ chồng, ngày lễ ngày tết và ngày giỗ đều đến cúng mộ. Một phần bức tranh “Thanh minh thượng hà đồ”. (Ảnh: Viện bảo tàng Cố Cung cung cấp)

Văn Tuyết Môn liền hỏi: “Nàng ấy đã hiếu thuận như thế, vì sao thượng thiên không ban phúc cho nàng, mà mặc kệ để nàng nghèo khốn đến nông nổi trở thành ăn mày?” Huyện lệnh đáp rằng: “Nghèo khốn vốn là báo ứng của nàng ở kiếp này, nàng ấy nhất định phải trả, hiện giờ nhân quả xấu đã hoàn trả xong, thì thiện quả kết thành vậy, cho nên được thăng thiên. Nếu như mọi người không tin, có thể phái người đến dưới gốc liễu bên trong Nguyệt thành ở phía cửa nam, tìm thấy thi thể của nàng ấy.”

Huyện lệnh miêu tả kỹ càng y phục và vị trí của thi thể, Miên Nghi lập tức phái người đến cửa nam xem xét. Quả nhiên ở nơi đó tìm được một thi thể của một phụ nữ ăn mày, y phục, vị trí và những chuyện khi còn sống của người phụ nữ ăn mày này xác thực như lời của Huyện lệnh đã nói, càng thần kỳ hơn là thời điểm nàng qua đời vừa đúng vào lúc giữa trưa, cũng chính là thời điểm lúc Huyện lệnh ăn cơm trưa cáo từ rời bàn.

Chuyện này về sau Văn Tuyết Môn nói cho mọi người biết. Trong lịch sử Văn Tuyết Môn tuy không nổi tiếng, nhưng người em họ của ông là Văn Đình Thức về sau làm thầy dạy cho Trân phi của vua Quang Tự. Trong các bài thơ ca của Văn Đình Thức có một bài ghi là “Kinh sư ngộ Tuyết Môn đại huynh hòa tác”, “Tuyết Môn đại huynh” ở đây là chỉ Văn Tuyết Môn.

Dương Hiếu Tử ăn mày phụng dưỡng song thân được thăng thiên

Dương Hiếu Tử, là người thời triều Thanh quê ở thôn Vu Kiều, huyện Vũ Tiến, tỉnh Giang Tô, mọi người gọi là “Dương Hiếu Tử”, ngược lại ít người biết tên thực của ông. Nhà họ Dương rất nghèo túng, cha mẹ của ông quanh năm bị bệnh nằm trên giường, mỗi năm khám bệnh uống thuốc còn tốn không ít tiền. Bởi vì thực sự kiếm không ra tiền, Dương Hiếu Tử rơi vào đường cùng chỉ đành nhẫn nhịn khuất nhục, đi làm ăn mày.

Mỗi ngày, Dương Hiếu Tử đều đem đồ ăn xin được nhường cho cha mẹ ăn trước, chính mình lại ăn những gì cha mẹ ăn còn dư lại. Nếu như đồ ăn không đủ, thà rằng mình bị đói cũng để cha mẹ ăn no, hơn nữa mỗi lần dùng bữa, ông đều quỳ gối trước mặt cha mẹ, đem đồ ăn cung kính mà nâng đến trước mặt họ.

Vì để cha mẹ mắc bệnh lâu ngày nằm trên giường được vui vẻ về mặt tinh thần, Dương Hiếu Tử đã tự biên soạn rất nhiều bài hát dân gian, vừa hát vừa nhảy trước mặt cha mẹ, để cho cha mẹ vui vẻ cười to.

ví dụ về nhân quả báo ứngMỗi ngày, Dương Hiếu Tử đều đem đồ ăn xin được nhường cho cha mẹ ăn trước, chính mình lại ăn những gì cha mẹ ăn còn dư lại. Bức tranh Cõng gạo trăm dặm trong “Nhị thập tứ hiếu đồ”. (Ảnh: Tài sản công)

Như vậy qua hơn mười năm, người trong vùng đều bị hành vi hiếu thuận của Dương Hiếu Tử làm cho cảm động. Có một người phú hộ vì giúp đỡ ông, dự định muốn thuê ông làm người hầu ở trong nhà, nhưng Dương Hiếu Tử đã từ chối, ông nói: “Cha mẹ của tôi quanh năm bị bệnh, nằm triền miên trên giường, tôi mỗi ngày ngoài việc đi ăn xin, sẽ phải ở nhà để hầu hạ thuốc men, không thể rời xa một ngày. Tôi không có cách nào đến nhà ông để làm người ở được, chỉ có thể cảm tạ ý tốt của ông vậy.”

Sau lần đó ông vẫn giống như trước đây, ra ngoài ăn xin, có được chút tiền dư, thì mời thầy xem bệnh cho cha mẹ. Về sau cha mẹ của ông lần lượt qua đời, Dương Hiếu Tử đem số tiền ăn xin được đi mua hai bộ quan tài, lấy y phục của mình làm áo liệm, còn mình thà rằng ăn mặc đơn bạc, trong gió rét lạnh đến run lẩy bẩy, cũng không hề tiếc.

Sau khi chôn cất cha mẹ, ông ngủ lại bên cạnh mộ để giữ đạo hiếu, ngày đêm khóc thương. Không ngờ đến hơn một tháng sau, vì bi thương quá độ mà cuối cùng bị chết.

Sau khi Dương Hiếu Tử chết một ngày, trong thôn có một vị họ Từ tên là Đạo Chi, trong khi mắc bệnh bị sai dịch Âm phủ dẫn đến Âm Phủ. Ông nhìn thấy một vị quan Âm Phủ mặc áo bào tím hướng về Diêm Vương báo cáo rằng: “Dương Hiếu Tử đến rồi.” Diêm Vương lập tức đứng dậy nghênh đón. Từ Đạo Chi nhìn kỹ một chút, thì ra người mà Diêm Vương nghênh đón chính là Dương Hiếu Tử mới vừa qua đời.

Từ Đạo Chi nghe được Diêm Vương nói với Dương Hiếu Tử rằng: “Đã ngưỡng mộ hành vi hiếu thuận của ngươi từ lâu, người đại thiện giống ngươi như vậy, Địa Phủ chúng tôi không dám khinh thường. Hiện giờ Thiên Đế có truyền lệnh, triệu ngươi đi lên Thiên đường.” Vì dương thọ của Từ Đạo Chi chưa hết, nên nhanh chóng tỉnh lại. Sau khi Từ Đạo Chi tỉnh lại, mỗi lần gặp người khác, ông liền kể lại chuyện ở Âm Phủ tận mắt mình nhìn thấy Diêm Vương tuyên bố Dương Hiếu Tử được thăng thiên. Dưới sự truyền bá rộng khắp của ông, người trong vùng đều biết Dương Hiếu Tử sau khi chết đã được phúc báo thăng thiên.

Vậy có lẽ cũng là Trời cao mượn miệng của Từ Đạo Chi để nói cho thế nhân biết, làm việc hiếu đắc phúc báo. Cũng như nguyên do vị Huyện lệnh kiêm nhiệm làm quan Âm Phủ ở phần trên kia tiết lộ chân cơ, là vì “Chuyện này rất có tác dụng giáo hóa và khuyến thiện đối với người đời.” Đúng vậy, làm người không thể không hiếu thuận đối với cha mẹ, đối với các bậc trưởng bối!

LƯU HIỂU

AI CŨNG CẦN MỘT VÒNG TAY ÔM

 


BM

“Good night, sweet dreams.”

Genny gửi đi dòng text cuối cho Dick, bạn trai và cũng là đồng nghiệp của cô ở sở cảnh sát Dallas, khi bước đến gần căn apartment của cô ở lầu 3. Lúc ấy khoảng gần 10 giờ đêm. Cô về muộn hơn mọi ngày sau ca trực kéo dài suốt 14 tiếng. Một ngày đầu tuần khá mệt mỏi và nhức đầu vì những chuyện lỉnh kỉnh chẳng đâu vào đâu. Cô cần nghỉ ngơi để lấy lại sức.

Khi vừa tra chìa khóa vào ổ khóa cửa phòng, Genny cảm thấy có điều gì bất thường. Cô luôn cẩn thận khóa cửa, tắt đèn mỗi khi rời nhà. Cửa dường như không khóa, cô xoay nhẹ tay nắm cửa, cánh cửa mở he hé. Genny khẽ giật mình, đặt tay lên báng súng như một phản xạ tự nhiên. Ánh đèn vàng từ bên trong hắt ra. Genny suy nghĩ thật nhanh. Ngoài Dick ra, không ai biết chỗ ở của cô. Kẻ nào đã đột nhập vào phòng cô?... Genny rút súng, lùi lại một bước, tay giơ cao khẩu súng ngắn, chân đạp mạnh vào cánh cửa.

“Đứng yên tại chỗ. Giơ tay lên!” Genny hét lớn.

Cửa mở toang. Cô trông thấy một gã đàn ông ngồi dựa lưng trên ghế sofa, hai chân duỗi thẳng, tay cầm vật gì đó.

“Bỏ ngay cái đó xuống. Giơ hai tay lên!” Genny nắm chặt khẩu súng bằng cả hai tay, mũi súng chĩa thẳng về phía kẻ lạ mặt.

BM
  
Trước mắt cô là gã đàn ông da màu lạ hoắc. Gã mặc quần short, tay cầm vật gì lấp lánh cô không nhìn thấy rõ. Gã chồm người dậy, nhìn chòng chọc vào cô.

“Giơ hai tay lên! Bỏ cái đó xuống ngay, nếu không tôi bắn.” Genny quát lên và lùi lại một chút, hai tay vẫn nắm chặt khẩu súng.

Gã đàn ông đứng bật dậy, dáng cao lớn, khệnh khạng.

“Hey! Hey! Hey!” Gã trợn mắt, xăm xăm bước về phía cô…

“Đoàng! Đoàng!” Genny nổ liền hai phát. Gã bật ngửa ra sau, nằm ngay đơ, đầu gối lên thành ghế sofa.

Suốt những năm hành nghề cảnh sát, Genny vẫn được đồng nghiệp thán phục về tài thiện xạ, đã bắn thì không trật vào đâu được. Cô từ từ bước qua cửa, men sát theo vách tường rồi lọt hẳn vào phòng trong lúc hai tay vẫn không rời khẩu súng, hai mắt vẫn chăm chăm nhìn xuống thân hình bất động dưới chân sofa. Gã da màu nằm im không nhúc nhích, máu loang trước ngực.

Genny đảo mắt một vòng, nhìn quanh. Và, chỉ trong một vài giây, trong ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn phòng khách, cô nhận ra điều gì khác thường… Cô lắc lắc đầu mấy cái cho thật tỉnh táo. Genny bỗng lạnh sống lưng. Cô thấy chóng mặt, rồi khẩu súng trong tay rớt xuống lúc nào cô không hay.

BM   

Đây không phải là căn apartment của cô. Cô đã vào nhầm phòng.

Genny vội quỳ xuống bên người đàn ông. Gã nằm ngửa, hai mắt mở lớn, trợn trừng. Bàn tay phải mở ra cho thấy vật trong tay gã là chiếc muỗng nhôm. Một ly kem ăn dở và hộp kem mở nắp ở trên chiếc bàn thấp cạnh sofa. Máu vẫn loang trên sàn nhà…

Genny ngồi bật dậy, hoảng hốt... Cô đã làm gì vậy?! Cô đã giết người. Rồi Genny lại quỳ xuống, đặt tay lên ngực gã. Cô nhớ tới những thao tác CPR từng ứng dụng. Vô ích, viên đạn trúng ngay tim. Dưới chân cô đã là một xác chết. Cô nhìn lại bàn tay mình. Máu. Genny cố trấn tĩnh, gọi số 911 trước khi gieo mình xuống chiếc sofa mà người đàn ông đã ngồi trước đó ít phút.

Tiếng TV ở góc phòng phát đi bản tin về vụ cướp ở đâu đó. Genny nghe tiếng lao xao và tiếng chân người từ ngoài hành lang…

BM  

Phiên tòa bước sang ngày thứ 5, dự trù sẽ đưa ra phán quyết chung thẩm. Genny trông hốc hác, hai mắt trũng sâu vì thiếu ngủ. Cô phải trả lời nhiều câu hỏi từ công tố viện. Trả lời câu hỏi đầu tiên, Genny nói cô không biết gì về Bruce, người hàng xóm đã thiệt mạng vì hai phát súng nghiệt ngã của cô đêm ấy. Người thanh niên da màu chết bất ngờ, không hiểu được vì sao mình phải chết.

Bruce ở lầu số 3, trong căn phòng ngay bên dưới phòng của Genny ở lầu 4. Anh là nhân viên kế toán của một công ty tài chánh. Bruce kém cô ba tuổi, là một thanh niên hiền lành và tốt bụng, hay giúp đỡ người khác. Ngoài công việc ở sở, anh là thành viên của Hội đồng Mục vụ Giáo xứ tại một nhà thờ ở địa phương trong nhiều năm.

BM
  
Công tố viên muốn cô diễn lại trình tự mọi chuyện xảy ra vào hôm ấy và phóng ra liên tiếp những câu hỏi như không để cô có thì giờ đắn đo suy nghĩ.

“Chuyện gì làm cô không tỉnh táo hôm ấy?”

“Tôi không rõ. Có thể tôi đã làm việc quá sức. Tôi đã làm đến hơn 14 tiếng thay cho người bạn trong sở nghỉ bệnh.”

“Còn gì nữa?”

“Tôi về muộn, khá mệt mỏi sau một ngày dài làm việc. Từ lúc xuống xe ở parking, tôi vừa đi vừa text message với người bạn cùng sở nên không nhận ra mình đang ở lầu 3 chứ không phải lầu 4.”

“Mỗi phòng đều có tấm biển ghi số phòng gắn trên cửa, cô không nhìn số phòng?”

BM
  
“Không,” Genny lắc đầu. “Phòng tôi ở dãy bên tay phải, cạnh phòng cuối cùng của hành lang. Rất dễ nhận biết, tôi cứ đi thẳng tới đó.”

“Khi mở cửa phòng, cô không nhận ra đấy không phải là phòng mình?”

“Không,” Genny lắc đầu. “Đèn không đủ sáng. Cách bài trí nơi phòng khách khá giống với phòng tôi. Bộ sofa cũng gần như cùng một kiểu, một màu.”

“Cô nghĩ gì và phản ứng thế nào vào lúc ấy?”

“Một kẻ lạ nào đó đột nhập phòng mình. Tôi rút súng ra. Tôi cần phản ứng thật nhanh, nghề nghiệp dạy tôi như vậy.”

Công tố viên không hỏi tiếp. Phòng xử chìm trong im lặng vài phút.

“Cô nghĩ gì trong đầu khi nổ súng vào người đó?”

“Tôi sợ,” Genny trả lời, giọng run run. “Tôi yêu cầu anh ta đứng yên và giơ tay lên đến mấy lần, nhưng anh ta bỗng hét lớn ‘Hey, hey, hey!’ như bị kích động và sấn về phía tôi. Tôi nghĩ anh ta sẽ giết mình. Tôi không còn cách nào. Bắn chậm thì chết.” Genny khóc nức lên…

BM
  
Nhiều tiếng lào xào… Bà thẩm phán Tammie nhìn Genny chăm chú, khẽ gật gù.

“Tôi ngu ngốc quá!…” Genny nói trong tiếng nấc. “Tôi muốn được trừng phạt.”

“Cô nói tiếp đi, rồi sao nữa? Mọi người vẫn đang nghe cô.” Thẩm phán Tammie lên tiếng.

“Tôi thấy mình thật xấu xa, kinh tởm.” Genny nói nhỏ, cúi gầm mặt. “Tôi thù ghét tôi mỗi ngày. Tôi biết mình sẽ không bao giờ tìm được một ngày bình yên trong suốt phần đời còn lại.”

BM
  
Genny sẽ nhận bản án chung thẩm hôm nay. Việc xét xử và nghị án có khuynh hướng bất lợi cho cô trong bối cảnh khá căng thẳng do những đợt biểu tình phản đối tình trạng bạo hành của cảnh sát đối với người da màu gần đây vẫn chưa lắng xuống. Công tố viện có vẻ muốn cáo buộc tội sát nhân cho cô hơn là ngộ sát để làm dịu bớt những làn sóng phẫn nộ. Trong suốt phiên xử Genny tránh cái nhìn từ phía những người thân của Bruce. Cô tin là họ căm ghét cô và chỉ muốn cô phải chịu bản án nặng nhất.

Công tố viện đề nghị bản án 28 năm tù giam, bằng con số tuổi của Bruce vào ngày sinh nhật của anh ta trong tháng này nếu như anh còn sống. Genny đã lấy đi những năm tuổi đẹp nhất của anh ta và cô phải trả lại đúng số năm ấy.

BM
  
Sau nhiều giờ nghị án của bồi thẩm đoàn, Genny sau cùng nhận phán quyết chung thẩm là 10 năm tù giam và có thể xin được ân xá sau 5 năm ngồi tù. Những nguời thân trong gia đình nạn nhân được phép lên tiếng. Alice, mẹ của Bruce, chỉ sụt sùi kể lể, không nói được gì nhiều. Beck, ông bố, lắc lắc đầu tỏ dấu không muốn lên tiếng. Mọi người hướng về Ben, em trai của Bruce, người nói những lời sau cùng. Chàng trai 18 tuổi, mặc bộ vest đen chỉnh tề, đeo kính trắng, khuôn mặt có nét từa tựa ông anh cậu.

“Tôi không ghét chị, cho dù chị đã làm chúng tôi phải xa lìa Bruce.” Ben cất tiếng sau ít giây im lặng. Cậu đưa mắt về phía Genny, nói chậm rãi. “Tôi thực lòng mong muốn những điều tốt lành cho chị. Tôi cũng không muốn chị phải vào tù một ngày nào. Và tôi tin là Bruce, anh tôi, cũng muốn như vậy. Tôi hiểu Bruce hơn ai hết. Anh ấy rất mau quên và dễ tha thứ, anh ấy không muốn chị phải vào tù đâu. Anh ấy chẳng oán ghét ai bao giờ, và cũng chẳng muốn làm ai buồn khổ. Những gì tôi nói ra đây là những điều tôi học được từ Bruce. Giá như anh ấy có ở đây thì anh ấy cũng sẽ nói giống như tôi vậy. Việc đã rồi, chị đâu có muốn như thế, phải không? Chẳng ai muốn như thế cả.”

Ben ngừng lại. Phòng xử không một tiếng động. Mọi người im lặng, chờ nghe cậu nói tiếp. Ben nhìn thật lâu vào đôi mắt Genny đỏ hoe.

“Anh ấy chắc chắn tha thứ cho chị. Chị cũng cần tha thứ cho chị.” Ngừng một chút, Ben nói tiếp, “Nếu chị không làm được vậy, chị hãy tìm đến với Chúa. Một khi chị biết lỗi và hối lỗi thì Chúa sẽ tha thứ cho chị. Phần tôi…, tôi cũng tha thứ cho chị.”

Ben lại ngừng một chút, rồi cậu hướng cái nhìn về bà thẩm phán Tammie.

“Liệu tôi có thể dành cho chị ấy một cái ôm không?”

Không có tiếng trả lời.

“Tôi có được phép ôm chị ấy không?” Ben hỏi lại lần nữa, giọng khẩn khoản. “Tôi được phép chứ? Xin cho tôi…”

“Được,” bà thẩm phán nói, sau ít giây bối rối.

Ben rời bàn, bước xuống. Phía bên kia, Genny đưa mắt nhìn viên cảnh sát bên cạnh cô. Anh ta đứng lặng yên, không nói năng gì. Cô bước ra khỏi hàng ghế tiến về phía Ben. Khi tới gần Ben, cô dang rộng cánh tay, lao vào ôm chầm lấy cậu. Hai cánh tay cô quấn chặt cổ cậu.

Mọi người nghe rõ tiếng khóc nức lên của hai người.

BM  
  
Ben ôm lấy tấm lưng Genny, hai bàn tay cậu xòe rộng xoa xoa, vỗ dọc lưng cô.

“Em tha thứ cho tôi?” Genny thì thầm. “Tôi không nghe lầm chứ? Tôi muốn được nghe lại một lần nữa. Xin làm ơn…”

“Tôi tha thứ cho chị.” Ben khẽ nói. “Bruce muốn tôi làm việc đó. Anh ấy và tôi tha thứ cho chị.”

Genny áp mặt vào ngực Ben. Cô buông lỏng đôi tay, rồi cô lại ôm chặt lấy Ben lần nữa.

“Thế còn những người khác trong gia đình em?”

BM

“Tôi không rõ, tôi tin mọi người rồi sẽ tha thứ cho chị.” Ngừng một chút, Ben nói, “Tin tôi đi, khi tìm đến với Chúa, chị sẽ được bình an thôi. Hãy can đảm lên, chị hứa với tôi đi.”

“Tôi hứa, tôi hứa…” Genny nghẹn lời. Khuôn mặt cô đầm đìa nước mắt.

“Peace be with you,” Ben thì thầm lời cuối trong lúc chậm rãi buông cô ra.

BM 
  
Không một ai trong phòng nghe được họ nói gì. Viên cảnh sát dìu Genny về lại chỗ ngồi.

Ben quay nhìn Genny trong một thoáng trước khi rời phòng xử.

Ted, luật sư biện hộ cho Genny, chìa tay bắt tay bố của Ben khi hai người cùng bước ra ngoài hành lang.

“Cậu bé này tốt hơn chúng ta rất nhiều, bản thân tôi phải học nhiều ở cậu. Chỉ có chiếc ôm ấy mới chữa lành được những vết thương.”

“Đúng thế,” Beck khẽ gật gật đầu.

Rồi ông quay nhìn con trai mình đứng phía sau, đưa ngón tay cái lên. Hai bố con cùng bước xuống những bậc thang cấp của tòa án.

BM
  
“Vậy là xong,” Beck siết chặt vai cậu, nói. “Bố cám ơn con. Bố yêu con, Ben. Bây giờ Bố cảm thấy nhẹ nhõm. Tạ ơn Chúa, giờ đây Bố Mẹ vẫn có con bên cạnh. Tất cả rồi sẽ qua đi. Chúng ta cần phải sống. Mọi người cần phải sống. Chúng ta không để bất cứ thứ gì đè nặng trái tim mình.”

Ben im lặng, cậu cũng nghĩ như bố.

“Mỗi người một phần số,” Beck nói tiếp. “Chúng ta không làm khác đi được, nhưng chúng ta có thể làm nhẹ bớt phần nào những gánh nặng. Ai cũng cần một vòng tay ôm.”

Ben vẫn im lặng. Cậu hít sâu và thở ra một hơi dài. Cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm như Bố.

Chiều xuống dần. Hai bố con sánh đôi bên nhau. Beck lại bóp nhẹ mấy cái vào vai Ben. Và ông choàng hẳn tay qua vai cậu, rồi khoác vai cậu bước đi thân mật như hai người bạn.

“Bố nói đúng,” Ben thầm nghĩ. “Ai cũng cần một vòng tay ôm.”


Lê Hữu

(Viết phỏng theo bản tin báo The Dallas Morning News, 2/10/2019)

BM

NHỮNG KIỂU SỢ VỢ

 


http://baomai.blogspot.com/
Bệnh sợ vợ không biết có phải là một hidden desease (bệnh ngầm) chung ở đa số nam nhi đại trượng phu hay không hay là một bệnh bẩm sinh sẵn có từ khi chào đời bởi vì ngay chính bản thân họ, họ không thể nào tự phát giác ra được mà chỉ có người ngòai mới nhận thấy thôi, còn riêng đối với họ thì đó là normal  đương nhiên phải vậy, vợ không sợ chớ sợ cái gì, đầu óc họ dường như đã mụ mị, đã bị trúng tà hay bị mê hoặc bằng một thứ bùa mê tự chế của các bà vợ  yêu quý nhưng đầy phù phép khiến họ có ảo tưởng là họ yêu vợ, chìu vợ chớ chẳng hề có chuyện sợ ở đây .      

Ai dám nói rng ta s v
Ch ga-lant mc m chi ai
Bi mun cho êm m trong ngòai
Yêu chìu v phđâu s v

***

http://baomai.blogspot.com/
Ông supervisor của tôi là một người Úc gốc Anh chính cống có bà vợ người Hoa đến từ Mã Lai. Hai ông bà có ba đứa con tòan là gái cho nên trong gia đình dĩ nhiên là âm thịnh dương suy  như mẫu hệ. 

Bà vợ ông không phải chằng tinh gấu ngựa dữ dằn gì nhưng không biết sao ông lại… sợ, một nỗi sợ không tên tuổi, vô căn cớ và vô thời hạn. Ông đã nhiều lần thố lộ với đám đệ tử rằng xưa nay ông chưa hề làm trái ý nàng hay quyết định một chuyện gì mà không thông qua "lệnh của bà". Bất cứ chuyện lớn chuyện nhỏ gì trong nhà cũng do nàng "phê chỉ" mặc dù trước đó cả hai đã có bàn bạc với nhau cho có vẻ đồng vợ đồng chồng. Nhưng thật ra nếu như muốn tát cạn biển đông thì phần thắng phải thuộc về nàng, biết thân thì đừng bao giờ "say no" mà bị thất sủng chỉ khổ thân thôi. Cứ "say yes" tất tật thì sẽ yên nhà yên cửa lại còn được vợ cưng yêu, chăm sóc hết lòng hết dạ. Nghe đến đây chắc có nhiều đấng ông chồng  ấm ức tức cành hông cho là cha này râu quặp trùm sò quá, tại sao lại để cho vợ cầm quyền "nhiếp chính" thì còn ra cái thể thống gia trưởng đại trượng phu cái nổi gì. Ấy vậy mà đối với ông thì:

Lý ca v bao gi cũng đúng
Đừng bn tâm thc mc chi chi
V mun sao cũng c ‘’ ‘’đi
Ri s thy gia đình hnh phúc

http://baomai.blogspot.com/
Hoặc là "khôn ngoan cãi lý người ngòai, vợ nhà đừng cãi có ngày ra sân". Ông đã mặc nhiên coi đó là luật mặc dù bất thành văn và ông còn rất tự hào về chuyện nể vợ của ông nữa là khác. Mỗi khi đề cập tới vợ con ông, ông đều tỏ ra trân trọng và sùng bái gọi bằng ba chữ "My little ladies". Nhà có bốn little ladies để cho ông phục vụ nuông chìu làm ông già trước tuổi và sớm bạc đầu nhưng ông sẵn sàng chấp nhận coi đó là hạnh phúc trời ban, do đó ông chẳng bao giờ phản kháng hay bất mãn than phiền với vợ con mà chỉ thỉnh thỏang chia sẻ với đồng nghiệp trong sở làm những khi giải lao tea break hoặc lunch time  

Tuy là cấp trên của chúng tôi nhưng sau nhiều năm làm việc chung, ông coi đám “lâu la’’ chúng tôi như em út thân tình nên thường đem chuyện nhà kể lể tâm sự.  Lúc nào ông cũng bắt đầu bằng mấy chữ "You know mate" và làm bộ ngập ngừng cà lăm cà lặp ở chữ "little", "my litt.. littl…  little lady…" để cho người nghe chú ý và thấy là "little lady" của ông rất quan trọng, (mà quan trọng thật vì vợ ông là một mục sư giáo hội tin lành, cả ông cũng vậy). Rồi ông bắt đầu tả oán thế này thế nọ nhưng bằng một vẻ mặt rạng rỡ thích thú chừng như ông rất sung sướng khi có dịp khoe ra cái "thú đau thương" đó với mọi người chớ không có vẻ gì là fed up phiền hà.

http://baomai.blogspot.com/
Mỗi ngày ông đi làm, nàng đều pack lunch cho ông, thường là sandwiches và trái cây, tiện lợi gọn gàng để ông có thể ngồi tại bàn làm việc mà ăn. Một bữa nọ có lẽ nàng muốn đổi khẩu vị cho ông nên làm cơm hộp thay vì sandwich như thường lệ. Giờ lunch hôm đó, ông xuống phòng ăn chung của nhân viên lục lạo trong tủ lạnh tìm hộp cơm của mình ra hâm nóng lại. Reheat xong ông ngồi vào bàn cạnh bên tôi  mở hộp ra, nhìn thấy mấy miếng  gà hấp béo ngậy bóng mướt thơm nức mùi  gừng hành được sắp đều trên mặt hộp cơm, ông hít một hơi khoan khóai rồi chép miệng reo lên:

-Oh! My little lady is wonderful. She always look after me perfectly. Today she prepares Hai Nam chicken rice for me. What a yummy! (Nàng tiên bé nhỏ của tôi thật tuyệt vời. Lúc nào nàng cũng chăm sóc tôi chu đáo. Hôm nay nàng cho tôi ăn món cơm gà Hải Nàm. Ngon làm sao!) 

Trong mỗi bữa ăn trưa, bọn nhân viên chúng tôi hay có thói quen là "đấu đồ ăn" với nhau, đứa nào cũng đứng núi này trông núi nọ, ngồi trước hộp cơm của mình mà mắt thì cứ nhìn qua hộp cơm thằng khác coi nó có ăn món gì ngon lạ hơn mình để mà so bì rồi về nhà mè nheo với vợ, với mẹ hay với chị, đòi ăn món đó cho được như con nít vô trường mà thấy mấy đứa bạn có đồ chơi gì mới thì về nhà nhất định đòi ba má phải mua cho giống như vậy. Không mấy thuở mới có dịp ngồi ăn chung với chúng tôi nhưng hình như ông cũng bị lây cái tật "nhìn qua nhà hàng xóm" như chúng tôi hồi nào không biết mà trước khi cho chiếc nĩa vào hộp cơm, bất giác ông cũng đảo mắt liếc vòng quanh một lượt rồi mỉm cười đắc ý khi thấy hộp cơm của mình ngon lành bắt mắt nhất trên bàn. Tôi thấm ý giả bộ súyt soa  thèm thuồng:            

- Yours one is the best John, just delicious! You’re so lucky to have your little lady! That is why! (món ăn của ông là ngon nhứt đó John, ông may mắn có được nàng tiên bé nhỏ, hèn chi!).   

Ông gật gù hả hê nói:

-That’s why, you know mate!(Bởi vậy, cậu biết đó!)

http://baomai.blogspot.com/
Ông nói như vậy với tôi là vì ông biết rằng tôi là người thấu hiểu ông nhứt ở cái sự nể vợ của ông qua những mẩu chuyện "thờ bà" ly kỳ mà ông thường chia sẻ, chẳng hạn như câu chuyện sau đây.

Có một buổi sáng nọ ông tới sở làm sau tôi (thường thường ông có thói quen tới sớm hơn mọi người) với vẻ lờ đờ mệt mỏi như thiếu ngủ. Tôi máy móc chào:

- Good morning, John, how are you?

Một thành ngữ xã giao, hỏi mà không cần câu trả lời, ai dè ông đáp lại rằng:

-No, no mate, not good at all!  So sleepy !(không khỏe chút nào hết, buồn ngủ quá!)

Tôi ngạc nhiên hỏi lại:

-Why? What’ s up? (Sao vậy? Bộ có chuyện gì hả?)

Hình như chỉ chờ có người khơi lên là ông tuôn ngay "mạch sầu":

-You know mate, litt…littl…little lady drove me crazy. (Cậu biết không, nàng tiên nhỏ làm tôi khùng luôn). 

Ông nói chiều hôm qua đi làm về, vì mùa hè cho nên dù đã 6 giờ chiều trời vẫn còn sáng chói, sau khi cho ông giải khát một ly cam vắt ngon tuyệt vời, little lady của ông mới bảo ông ra làm vườn với nàng vì hồi trưa nàng đã đi nursery mua một mớ hoa đủ lọai để trồng ở vườn sau. Gì chớ làm vườn là chuyện nhỏ thôi, cũng là một thú tiêu khiển giúp thư giản đầu óc sau một ngày làm việc căng thẳng nên ông rất hăng hái chìu nàng.  Đào xới, nhổ cỏ dại, trồng bông tới khi mặt trời sắp lặn nàng mới chịu cho nghỉ, lúc đó ông đã bủn rủn tay chân vì đói, tưởng đâu vào nhà sẽ được ăn ngay ai ngờ nàng thỏ thẻ nói hôm nay em không có nấu cơm, chúng mình đi nhà hàng ăn vậy. Thế là ông phải lẹ lẹ đi tắm rửa thay đồ lấy xe chở nàng ra ngoài kiếm một quán ăn có những món nàng thích. Ăn xong nàng bỗng nổi hứng đề nghị đi movie, lúc đó là đã hơn 10 giờ đêm. Ông nghe như sét đánh ngang mày, lấp vấp nói:

-Hôm nay mới thứ năm mà, ngày mai anh còn phải thức sớm đi làm nữa, để weekend đi cưng. 

Nàng bèn bỏ giọng Điêu Thuyền tình tứ ngọt lịm:

- Không được, em muốn đi ngay bây giờ mới thú vị bởi vì em muốn tìm lại cái cảm giác thơ mộng buổi  ban đầu thuở chúng mình mới gặp gỡ hò hẹn yêu thương. Lâu quá mình không có dịp romantic, đi chơi khuya với nhau, chìu em đi mà. Mai sáng dậy không nổi thì lấy sick leave một bữa ở nhà nghỉ ngơi chớ gì, đời người có mấy khi được phóng túng lãng mạn buông thả như vậy. Lúc nào mình cũng phải đóng mình trong khuôn khổ đạo mạo gương mẫu  trước mặt mọi người, lúc nào mình cũng bị công việc và áp lực bao vây thật ngột ngạt mệt mỏi. Lâu lâu cũng nên dễ dãi thỏai mái với mình một bữa cho đời còn chút gì đáng yêu đáng sống chớ ngày nào cũng như ngày nấy anh không thấy chán hay sao?

http://baomai.blogspot.com/
Thế là ông thấy little lady của ông có lý, ông phải méo mặt làm theo ý nàng cho nàng khỏi mất hứng thất vọng chớ chẳng còn cách nào khác hơn. Coi phim xong về tới nhà là đã 1 giờ rưởi khuya, may phước nàng cũng đã quá mệt nên nhào ra ngủ ngay chớ không còn đòi romantic gì thêm nữa, nếu không thì hôm nay ông chỉ có nước lấy sick leave  ở nhà for sure. 

Đó chỉ mới là một trong ngàn lẻ một chuyện mà ông phải làm vui lòng little lady thần tượng của ông để giữ hạnh phúc gia đình, còn biết bao nhiêu chuyện mà ông đã ép mình chịu đựng để vượt qua  từ khi ký giấy chung thân với nàng. Nghĩ tới việc này nếu là tôi, chắc tôi phát sốt nổ bùng cái đầu lên được. Tôi nghĩ có lẽ vì ông là một mục sư nên mới có đức tính nhẫn nại độ lượng như vậy hoặc là ông muốn chứng tỏ ông là một người chồng galant đúng điệu tây phương, một real gentleman, người đàn ông lịch sự dịu dàng, nhất là với bà đầm của mình. Poor gentleman! 

http://baomai.blogspot.com/
Và đó cũng chỉ mới là chuyện little lady vợ ông thôi, còn những ba little ladies con gái ông nữa. Khi một trong ba đứa kết hôn, nó đòi tổ chức đám cưới theo kiểu trong film "Father of the bride", ông phải lấy family leave nghỉ một tuần ở nhà để che lều dựng rạp và trang hòang nhà cửa theo đúng như trong movie. Các con ông đã quen được nâng như trứng hứng như hoa cưng chìu từ nhỏ, tôi nghĩ tội nghiệp cho những tên nào xấu số phải làm rể ông, làm chồng mấy cô little ladies này. Thà chết sướng hơn.   

***

Tôi có quen vài thằng bạn tuy không thân lắm nhưng thỉnh thoảng cũng đi chơi đi ăn chung với nhau vào dịp cuối tuần. Trong nhóm có một thằng tên Bảo rất ghiền thuốc lá nhưng con vợ nó đã cấm tuyệt từ khi  hai đứa nó cưới nhau. Biết tánh vợ rất cương quyết, Bảo giả vờ ngoan ngoãn như con ngựa đã thuần, tuyệt đối không đụng tới điếu thuốc trước mặt vợ. 

Có một tối weekend, cả đám ba bốn cặp rủ nhau đi club ăn uống nghe nhạc, trong lúc vợ Bảo đang miên man hừng chí tán gẫu với bạn bè, anh ta bèn đứng dậy giả vờ đi toilet rồi trốn luôn trong đó mồi  một điếu thuốc đã lận sẵn trong túi quần. Vừa hút anh ta vừa nhìn chừng ra chỗ vợ ngồi coi cô nàng có sinh nghi rảo mắt kiếm mình hay không. Vừa lúc ấy, tôi bước vào, thấy tôi anh ta để ngón tay trỏ lên miệng “sụyt suỵt’’ ra dấu bảo im và lấm la lấm lét chỉ bà vợ bên ngòai :

-Đừng có nói tui ở trong này nghe cha, bả mà biết tui hút thuốc là chết với bả.    

http://baomai.blogspot.com/
Tôi lấy làm lạ nghĩ thầm trong bụng sao kỳ lạ vậy,  hút có điếu thuốc chớ có phải mèo mỡ ăn vụng gì đâu mà phải trốn chui trốn nhủi, sợ gì mà sợ vô lý quá nhưng tôi giả vờ như mình cũng là người đồng cảnh cùng xuồng với anh ta, tôi xởi lởi trấn an:

-Ối xời, cần gì phải dặn, vụ này tui biết quá mà, bà xã tui cũng không cho tui hút thuốc đâu nhưng lâu lâu ra ngòai chơi với anh em thì hút xã giao một hai điếu bả cũng thông cảm không nói gì.

Bảo nghiêm chỉnh lắc đầu:

-Với bà xã tui thì không có vụ xí xóa thông cảm đó đâu, bả biết tui lén hút thuốc là bỏ tui cái rụp đó. Thôi bây giờ tui ra trước,  coi như không có gì nghe.

Và anh ta rửa tay rửa mặt, súc miệng hai ba lần cho hết mùi khói thuốc rồi mới lấy vẻ điềm tĩnh bước ra ngòai. Tôi nhìn theo chỉ biết lắc đầu… không hiểu nổi. 

http://baomai.blogspot.com/
Còn một thằng bạn khác tên Cường có cô vợ người Hoa nhưng sinh đẻ ở Lào. Mỗi khi muốn làm chuyện gì anh ta cũng nói "tao tính vậy đó nhưng phải hỏi lại "bà Lào" cái đã, chớ tao mà qua mặt bả là  không qua nổi con trăng này". Cường không sợ vợ đến nỗi mất hồn bạt vía nhưng rất nể vợ bởi vì cô nàng là cái phao, là thần tài của anh ta những khi anh ta xấc bấc xang bang cháy túi cạn tiền. 

Cô nàng có job ngon, làm senior accountant đồng thời là supervisor trong một công ty lớn, lương một năm gần 100K chớ không như anh ta bá nghệ buông cái này bắt cái kia rốt cuộc không có job nào nên thân nên hình. Không biết có phải tại vì anh ta sinh nhằm năm con ngựa  nên có cái huông chạy lọc xọc hòai không thể nào ngồi yên một chỗ  "nhất nghệ tinh nhất thân vinh" như người ta. Ba hồi làm công, bốn hồi làm chủ, hết nhập cảng thực phẩm Á châu bỏ mối cho các shops tới mở tiệm bán computer accessories. 

Cuối cùng con ngựa không chịu nổi tù túng dẹp tiệm xổng chuồng xoay qua làm camera vác máy đi quay phim đám cưới cho thiên hạ mỗi cuối tuần. Lúc đầu Cường làm ăn có uy tín cũng đắt khách lắm nhưng lần hồi sanh tật chểnh mảng lôi thôi, hẹn với khách hàng ba tuần sẽ giao phim nhưng kéo dài đến ba tháng rồi một năm. Đôi uyên ương cưới xong đẻ con ra đầy tháng cũng chưa thấy được phim đám cưới của mình.  Chừng ấy thì hai đứa cũng đã biết tỏng nhau quá xá, đã không còn romantic như thuở ban đầu chưa cưới cho nên cũng không còn tha thiết muốn thấy lại hình ảnh ngày tân hôn dại dột đút đầu vào gông của mình chi nữa cho ê chề. 

http://baomai.blogspot.com/
Partner hợp tác làm ăn với Cường là một anh thợ chụp hình tên Hiệp, mỗi khi có ai book quay phim đám cưới là Cường phải gọi Hiệp theo chụp hình. Hiệp làm chủ một tiệm ăn khá lớn nhưng giao cho vợ quản lý vì thường xuyên phải chạy vòng ngòai. Cô vợ của Hiệp mặt mày  xinh xắn, dáng dấp yêu kiều, ăn nói lịch thiệp rất vui lòng khách đến và vừa lòng khách đi nhưng nào ai biết được chân tướng của nàng nếu không có chuyện liên quan tới vụ chụp hình đám cưới. 

Có một lần nọ, Cường nhận được booking, vội gọi báo tin cho Hiệp  nhưng liên lạc mãi chỉ nghe máy trả lời,  gởi SMS cũng không có hồi đáp. Qua ngày sau, Cường gặp một tên bạn thân của Hiệp, Cường  đem chuyện ra nói:

-Hôm qua tới giờ tao liên lạc với thằng Hiệp cả chục lần mà nó không bắt máy, mày có ghé qua quán nó không, nhắn nó giùm tao là cuối tuần sau có cái đám cưới, kêu nó gọi cho tao để tao cho biết chi tiết.  

Quân, tên thằng bạn của Hiệp hỏi nhóng Cường:

-Ủa, bộ mày không hay gì hả, thằng Hiệp nó bị con vợ nó đánh và chém bị thương nằm nhà thương hổm nay mấy ngày rồi, mày làm ăn với nó tới bây giờ mà không biết thằng này nó sợ vợ lắm hay sao? 

Cường nhìn Quân chòng chọc với vẻ ngờ vực:

http://baomai.blogspot.com/
-Thiệt hay giỡn vậy cha? Làm gì có chuyện đó. Tao thấy con vợ nó hiền quá mà, còn thằng Hiệp thì "ngầu" như dân anh chị, đời nào chịu  để yên cho  con vợ nó đánh. Dóc tổ mày, tao không tin. 

Quân bật miệng chưởi thề:

-"Lựu đạn", vậy là mày lầm to rồi con. Thằng Hiệp bị vợ nó ăn hiếp như cơm bữa, không phải chì chiết chưởi rủa bình thường như mấy bà vợ khác đâu mà tòan là xách dao rượt đâm với chém hay là nện gót giày đạp nó, đá nó tới tét lưng lỗ máu đầu, nhẹ thì ở nhà xức thuốc đỏ uống trụ sinh còn nặng như lần này thì phải vô nhà thương, mày không tin hả, không tin thì lên xe tao chở mày đi nhà thương ngay, nó còn đang ở trỏng kìa.

Nghe vậy Cường cũng nổi nóng văng tục:

-"Lựu đạn" ! Vậy sao thằng Hiệp không kêu police bắt nó cho nó tởn tới già. Gặp con vợ như vậy sao không ly dị phứt cho rồi đi, tụi nó chưa có con dễ tính quá mà, chớ sống với con sư tử cái đó có ngày bị nó xé xác làm hai ba khúc cho vô nồi ninh nước lèo oan mạng. Cái thằng này, tao tưởng đâu nó ngầu lắm ai dè sợ vợ hết thuốc chữa. Khi nào  gặp nó, tao phải "lên lớp" nó mới được.

Quân lắc đầu cười thiểu não:

-Vô ích thôi, tao chơi thân với nó hơn mày nên còn nóng ruột hơn mày nữa, mấy lần đầu tao cũng bảo nó thưa cảnh sát nhưng nó nói sợ cho con vợ nó bị ra tòa rắc rối lôi thôi. Tình nghĩa gì không biết với cái con quỷ sứ này. Thiệt tình tao cũng không hiểu nó nghĩ sao.  Thôi mặc kệ nó, đèn nhà ai nấy sáng, chuyện mình mình lo. Chừng nào nó cầu cứu mình hẳn hay. 

***

http://baomai.blogspot.com/
Trong số những người láng giềng của chị tôi, đặc biệt có một chị đàn bà nhỏ người, bộ tướng  loắt choắt, nhan sắc dưới trung bình nhưng không bao giờ biết tự ti là gì mà trái lại còn đanh đá hung dữ đụng đâu  gây sự đó. Chồng con trong nhà ai cũng sợ chị ta một phép, háng xóm cũng sợ luôn vì cái tánh ngang ngược phi lý của chị ta. Thật ra chị ta là một người vợ đảm đang, rất biết thương chồng con nhưng khi nổi tam bành lên thì biến thành ác phụ.  Hai đứa con chị ta lúc còn nhỏ ham chơi học kém, chị ta bất kể luật lệ gì của Úc, bắt hai đứa nhỏ cột vào chân giường răn dạy, đánh vài lần cho bỏ tật làm biếng, vậy mà có "ếp phê", từ đó về sau bọn chúng ngoan ngoãn chăm học, tháng nào cũng được bằng khen của cô giáo làm chị ta càng thêm oang oang tự đắc. Chồng chị ta hiền như cục bột, chỉ biết đi làm đem tiền về còn mọi việc trong ngòai gì khác đều do chị ta giải quyết tất tật một mình, không tới phiên ông chồng có ý kiến. 

Có một bữa,  ông chồng được day off ở nhà, chị ta giao xe cho chồng chở con đi học còn chị ta thì kéo giỏ đi tà tà ra chợ. Trước khi đi chị ta dặn chồng là khi nào chị ta mua xong sẽ gọi anh ta ra chở về. Nhưng sau khi đưa con tới trường, ông chồng tắp qua nhà ông già ruột thăm viếng chớ không về thẳng nhà cho nên khi chị ta gọi về nhà thì không có ai bắt máy, gọi điện thọai di động thì không nghe reo có lẽ vì đã hết battery. Chị ta hầm hầm kéo trolley đi bộ về, về nhà mở cửa vô không thấy ông chồng lại càng sôi gan hơn. Chừng ông chồng về chị ta sấn sả chưởi cho cho một trận rồi "tuyên án":

-Tui cấm hổng cho anh ăn cơm ba ngày về cái tội lơ đãng vô trách nhiệm, có cái  điện thọai cầm tay mà để tới hết bin không chịu sạt, báo hại tui phải lội bộ về, chưa kể rủi như tui có chuyện gì làm sao liên lạc được với anh. 

http://baomai.blogspot.com/
Ông chồng dỗ ngọt nói sorry hai ba lần nhưng chị ta vẫn không hạ hỏa nên lẩn ra ngòai lánh mặt. Tưởng trong lúc nóng giận chị ta thị oai cho hả hơi rồi thôi, tới chiều thấy mẹ con đang dọn cơm, ông chồng xấn lại ngồi xuống chẳng dè chị ta sừng sộ la oang óac :

-Tui đã nói không cho ông ăn cơm ba ngày mà sao còn vác xác lại bàn ăn vậy. Phải thi hành "lệnh án" nghiêm nhặt làm gương cho con cái chớ, kiểu này làm sao tui dạy con cho được. Ra ngòai kiếm gì ăn đi, tui không có nấu phần của ông. Nhớ là ba ngày lận đó nghe. 

Thì ra chị ta dạy chồng như dạy con. Ông chồng nín khe đứng dậy đi te te ra cửa.  Hai đứa con riu ríu nhìn má nó chẳng dám hó hé xin can. 

Tôi nghe bà chị tôi kể lại mà đầu óc lùng bùng. Có chuyện như vậy thật hay sao trời?! Sợ vợ cũng có năm bảy đường để sợ và cũng phải coi vợ mình có đủ tư cách đáng cho mình sợ  hay không chớ làm gì mà khiếp nhược co đầu rút cổ như thế còn mặt mũi đâu ra đường. Thiệt là hết ý kiến! Tôi có đọc đâu đó một câu rằng đàn ông lúc nhỏ sợ mẹ, lớn lên một chút sợ chị, khi lập gia đình rồi thì sợ vợ, về già lại sợ con gái. Oh my God!, chẳng lẽ tất cả đàn ông chúng ta  sinh ra đời là để sợ đàn bà hay sao?!.. 

Ai có ý kiến gì xin lên tiếng. Mong lắm thay!




Người Phương Nam

http://baomai.blogspot.com/